Rốt cuộc, tinh hoa của nhân sâm, bên trong một trăm viên nhân sâm sơ cấp mới thể lấy một chai tinh hoa nhỏ, giá của nhân sâm lấy tinh hoa trong hệ thống trang viên thu mua đồ phế thải là một tiền vàng mười cây, nếu hiện giờ trang viên của cô nhiều tiền vàng, thể là giàu nứt đố đổ vách thì lẽ cô cũng cung cấp nổi nữa.
Hứa Nặc sửa soạn bản sạch sẽ, khi sấy khô tóc liền ngay xuống chiếc giường mềm mại, to lớn tiện tay kéo chăn đắp lên , chỉ trong chốc lát giường liền phát tiếng hít thở đều đặn của cô.
Ba đều Hứa Ái Quốc đánh thức, ông cùng đồng nghiệp cũng thuê phòng ở nhà khách , thậm chí phòng còn thừa nhiều chỗ của ông còn ngay bên cạnh phòng của Hàn Ngang.
Lúc đánh thức, Hứa Nặc ngẩng đầu đồng hồ đeo tay một chút, hơn ba giờ chiều, thảo nào cô thấy đói bụng.
Cô thế mà ngủ qua giờ cơm trưa luôn.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Hứa Ái Quốc dẫn ba ngoài. Lúc đường, ông ngừng giới thiệu với họ tình hình hiện giờ của thủ đô, các kiến trúc dọc đường, nơi nào thì cần xe gì, Hứa Thừa và Hàn Ngang lắng chăm chú, ngay cả Hứa Nặc cũng cảm thấy học thêm ít kiến thức.
Hứa Ái Quốc nghiêng : “Khi đến thủ đô thì nhất định ăn vịt nổ bụng, hương vị đó, chỉ một chữ thôi, tuyệt!”
DTV
“Bữa sáng ở thủ đô cũng ngon, một vài túi vải chiên, vòng cháy đều ngon, thủ đô còn thích uống sữa đậu nành, nhưng mà hương vị đó bình thường thể chấp nhận nổi.”
Hứa Nặc nghĩ đến sữa đậu nành, dày bất giác co rút .
“Bây giờ cha sẽ đưa các con ăn vịt , đến thủ đô mà ăn vịt thì chuyến đó coi như vô nghĩa, lát nữa các con đều ăn thật nhiều và thật no. Sau khi ăn no xong, chúng sẽ khắp nơi, ngày mai chúng sẽ xem kéo cờ, đó là leo Trường Thành.”
Trái với Hứa Thừa và Hàn Ngang thấy thì cực kỳ hưng phấn, Hứa Nặc đến leo Trường Thành thì chân như mềm hẳn . Mặc dù từ nhỏ cô chạy nhảy chơi đùa núi nhưng cái khác với leo Trường Thành, kiếp cô cũng từng leo Trường Thành một , kết quả lúc trở về cơ thể suýt nữa tàn phế.
Cô do dự một chút, là thương lượng một tí với Hứa Ái Quốc: “Cha ơi, ngày mai cha dẫn trai với Tiểu Ngang , con trong nhà khách nghỉ ngơi là ạ.”
“Như thế .” Hứa Ái Quốc chút do dự bác bỏ ngay: “Con gái, con cha một câu, đến thủ đô mà leo Trường Thành thì chẳng khác nào đến.”
Hứa Nặc: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-291.html.]
Thấy cha dự định mở một khóa học nhỏ về dưỡng sinh cho , Hứa Nặc thấy cả bỗng khỏe lắm. Không hiểu dạo dọc đường , cha cô cứ nhắc nhắc là ăn mặc ấm áp, đừng vì mà để lạnh cóng, còn đưa cho cô một cái cốc giữ nhiệt dặn lúc nào cũng mang theo, trong cốc mấy quả táo đỏ, cẩu kỷ ngâm để uống, uống cái đó cho sức khỏe.
“Cha, con , con , chắc chắn con sẽ , tuyệt đối chuyện bỏ trốn.”
Lúc Hứa Ái Quốc mới hài lòng dừng câu chuyện , Hứa Nặc bày bộ dáng cuộc sống còn gì luyến tiếc, hai Hứa Thừa với Hàn Ngang nhịn trộm.
Bốn thẳng tiến đến Toàn Tụ Đức, lúc Toàn Tụ Đức sửa sang sang trọng giống như kiếp của cô, nhưng mà trong phòng ăn cũng xem như sáng mắt.
Hứa Ái Quốc quen cửa quen nẻo dẫn họ tìm bàn xuống, cầm thực đơn lên chọn đồ ăn.
Một con vịt , bốn bát canh xương vịt ở giữa, vịt chiên giòn, nấm hương với măng lát, hải sâm kho, gà hoa sen, vì sợ Hứa Thừa với Hàn Ngang ăn đủ no nên ông gọi thêm cơm.
Hứa Thừa thực đơn, trợn tròn hai mắt. Một bữa cơm như , tiêu hết hơn hai mươi đồng, ăn cơm gì cái nữa, là ăn vàng mới đúng. Mặc dù kinh ngạc đến mức nên lời nhưng mặt tí cảm xúc, chẳng qua là về phía Hứa Nặc một tí, định dùng sự cảm ứng về trái tim giữa bào thai sinh đôi để cho Hứa Nặc ý nghĩ hiện giờ của .
Hứa Nặc đương nhiên là ý nghĩ hiện giờ của , nhưng là do sự cảm ứng về trái tim giữa bào thai sinh đôi mà là cô đoán . Mặc dù từ nhỏ đến lớn trai cô thiếu tiền, nhưng để ăn một bữa cơm bằng một tháng tiền lương của công nhân ở xưởng giấy, kinh hoàng mới là lạ.
mà cô thể hiểu phương thức ăn uống của cha cô, đầu tiên là do đây là đầu ba họ đến thủ đô nên chắc chắn khí thế thể nhỏ . Thứ hai là bởi vì quan niệm tiêu phí của cha cô với ở thời đại giống , cha cô kiếm nhiều thì đương nhiên cũng tiêu nhiều, nếu là cô thì cô cũng thế.
Hứa Ái Quốc chọn món ăn, chờ thêm cơm, tiếp với ba họ tình hình hiện giờ của thủ đô: “Ngày là cha về , đến lúc đó cũng chỉ còn ba các con là ở đây thôi nhưng cũng đừng vì thế mà sợ, chuyện gì thì gửi điện báo ngay cho cha, nếu đủ tiền tiêu thì cứ , thì cũng để các con nghèo .”
“Cha ơi, con là lên đại học tiền trợ cấp, chừng chúng còn tiết kiệm ít chứ.”
Hứa Ái Quốc liếc thằng con trai ngốc: “Không cần tiết kiệm, tiết kiệm gì chứ, bây giờ cơ thể các con đang trong giai đoạn phát triển, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống. Hơn nữa, trợ cấp của trường học là dựa tình hình cơ bản của từng , em gái con tiết kiệm thì cha tin, chứ sức ăn của con với Hàn Ngang lớn như thế, cha nghĩ tiết kiệm nổi .”
Hứa Thừa: “...”
Hàn Ngang: “...”
Lần đến lượt Hứa Nặc che miệng lén .