Ngày hôm Hứa Ái Quốc quả nhiên dẫn theo ba Hứa Nặc Vạn Lý Trường Thành, đến lúc trở về Hứa Nặc cảm thấy cả đều phế , nhưng ba đàn ông vẫn hào hứng tràn trề, thậm chí Hứa Thừa và Hàn Ngang còn hẹn nếu còn đến thì sẽ một nữa, nhất là leo lên đỉnh Vạn Lý Trường Thành.
Đối với chuyện Hứa Nặc chỉ thể một câu thật dũng mãnh.
Sáng sớm ngày thứ ba, Hứa Ái Quốc sẽ đưa bọn Hứa Nặc đến trường điểm danh, nhận thẻ sinh viên và đồ dùng sinh hoạt. Đội vận tải của họ buổi chiều mới thể rời , hiện tại vẫn còn thời gian để cho họ dạo một vòng quanh thủ đô.
Ông giúp Hứa Nặc mang hành lý, hứng thú đánh giá từng cây cỏ mọc trong thủ đô. Học phủ nổi tiếng cho dù ở thời thoạt cũ hơn ít, nhưng bất kể là ở trong mắt ai cũng giống như đang phát sáng.
"Đáng tiếc các con năm nhất ở trường, nếu điều kiện thể ở bên ngoài." Mặc dù Hứa Ái Quốc mang bộ lọc của riêng về trường cũ trăm năm tuổi, nhưng cũng cách nào trái lương tâm chỗ tệ , vách tường loang lổ bụi bặm, cửa sổ còn gỉ sét, mặt đất cũng bằng phẳng.
Ông thở dài, vẫn là cân nhắc mua một cái nhà ở thủ đô, tương lai đến thằng lớn nhà ông, ít nhất con gái là ở thủ đô phát triển, con trai út tương lai cũng sẽ thi ở thủ đô, càng đừng đến tin tức ông của nhà cả ông, là nếu gì bất ngờ cũng sẽ điều đến thủ đô. Nhà ông hết một nửa lên đây, đến lúc đó ông và vợ con, cha vợ còn thể đến ? Điều đó chắc chắn là thể.
Tưởng tượng như , quả nhiên vẫn mua nhà.
Cùng ý tưởng như với Hứa Ái Quốc còn cả Hứa Nặc. Là cô gái duy nhất trong ba sinh viên, cô ưu tiên là đầu tiên đưa đến phòng ngủ của . Mặc dù lúc tiến ký túc xá dì quản kí túc xá ngăn , nhưng quan hệ của Hứa Ái Quốc và Hứa Nặc nên đó vẫn để cho ba đàn ông , nhưng dì quản lý kí túc xá cũng dặn dò, họ xuống nhanh một chút.
Cái cần họ cũng đều , nếu ba bọn họ nỡ để Hứa Nặc mang theo nhiều hành lý như , họ sẽ chạy đến ký túc xá nữ.
Hứa Nặc phân đến ký túc xá bốn ở, là giường tầng bằng gỗ, trong phòng ngủ còn trang thêm hai cái bàn và bốn cái tủ, tình hình vẻ là hai dùng chung một bàn, tủ thì mỗi một cái. Trong phòng ngủ còn phòng vệ sinh và ban công, nhưng cũng nhỏ thôi, cũng rộng rãi.
"Phòng ngủ cũng quá nhỏ ." Hứa Ái Quốc giật giật khóe miệng, cảm thấy thật tủi cho con gái cưng của ông.
"Có chút nhỏ." Hứa Thừa gật đầu phụ họa: "Còn rộng như phòng của em ."
Hứa Nặc: "..."
Bây giờ cũng cách nào, Hứa Ái Quốc thở dài: "Trước cứ như , ở đủ một năm là thể dọn ngoài ở, trong thời gian chúng tìm thử nhà nào thích hợp ."
"Có thể tìm giáo viên xin giấy ngoại trú, ngẫu nhiên ở bên ngoài vài ngày cũng ." Hàn Ngang bổ sung .
Ồ, còn thể như ?
Nghe như , ánh mắt Hứa Ái Quốc và Hứa Thừa đều sáng, ngay cả Hứa Nặc cũng nhịn ngẩn . Cô từng học đại học ở thời đại , hai đời học đại học đều nhà gần trường đại học, sống ở nhà của cần ở trường, cho nên cô thật sự việc .
"Vậy ." Hứa Ái Quốc vỗ tay : "Vậy ba đứa các con đều một cái, nếu tìm căn nhà nào thích hợp, các con thể ở chung với ."
Nếu như để một con gái ông ở, ông cũng lo lắng, tuy rằng con gái ông và Hàn Ngang ở chung cũng thích hợp, nhưng còn con trai ông , hơn nữa nhiều năm qua Hàn Ngang vẫn chừng mực, ông tin tưởng thằng nhóc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-292.html.]
Hứa Nặc là tới ký túc xá sớm nhất, cô tiên chọn cho một cái giường. Thật bốn cái giường cũng gì cần chọn, nhưng cô gần nhà vệ sinh, giường giường gì cũng cả.
"Con gái, nếu con sợ thì ngủ ở , riêng tư hơn một chút." Hứa Ái Quốc hăng hái bừng bừng đưa ý kiến cho cô: "Đến lúc đó mua một cái rèm treo lên, khác thấy bên trong, hơn nữa cũng đến lên giường."
Như thế cũng hợp lý.
Hứa Thừa: "Nếu một cái bàn để giường cũng , đến lúc đó em thể ở giường tiểu thuyết, vẽ tranh."
Hàn Ngang: "Còn cần đèn pin, nếu , kéo rèm bên trong ánh sáng .
Hứa Ái Quốc xong mấy lời , trực tiếp vung tay to lên: "Mua, đều mua hết."
Hứa Nặc: "..."
Cha cô cũng thật rộng rãi ha.
Chờ Hứa Thừa và Hàn Ngang cũng tìm ký túc xá của bản thu dọn hành lý và giường, một hàng bốn mới khỏi trường học, tính toán ăn cơm ở nhà hàng nhà nước bên cạnh trường học, đó để Hứa Ái Quốc rời .
Trước khi Hứa Ái Quốc rời , ở mặt Hứa Thừa đưa cho Hứa Nặc cái sổ tiết kiệm: "Con gái, con cầm lấy, nếu thấy căn nhà nào ở thủ đô phù hợp thì mua . Cũng đừng xót tiền, tiền mua nhà thì lỗ."
Ông xong với Hứa Thừa: "Con trai, con cũng đừng thấy cha thiên vị em con."
DTV
"Không ." Hứa Thừa vội vàng xua tay: "Cha, con nghĩ thế ."
Hứa Ái Quốc liếc mắt , thoải mái gật đầu: "Thật cha đúng thật là thiên vị, cha còn tích góp của hồi môn cho con gái của cha nữa."
Hứa Thừa: "..."
Hứa Nặc: "..."
Được .
Một nhà ba còn trò chuyện trong chốc lát, thấy thời gian còn sớm lắm Hứa Ái Quốc mới phất tay tạm biệt bọn Hứa Nặc, theo đội vận chuyển rời khỏi thủ đô, lên đường về nhà.
Tạm biệt Hứa Ái Quốc, trong lòng Hứa Nặc cũng tràn ngập buồn bã và nỡ, mặc dù lý trí đây là chuyện trong quá trình trưởng thành tất nhiên sẽ trải qua, nhưng về mặt tình cảm cũng chỉ như . loại tình cảm nỡ khi thấy Hứa Ái Quốc đưa sổ tiết kiệm cho cô, trong nháy mắt liền ném hết lên mây.
Cha cô tiết kiệm nhiều tiền như trong sổ tiết kiệm, sợ khác ông đầu cơ tích trữ ?!