Hứa Nặc rằng ăn đậu hũ non, Hứa Thừa và Hàn Ngang lập tức cũng ăn đậu hũ non. Chỗ ăn cơm sáng cũng gần, chính là nhà hàng nhà nước bên cạnh trường học . Tiệm cơm cách trường học gần, buôn bán thường ngày , nên mấy Hứa Nặc sớm mới chỗ .
“Em gái, ngoài đậu hũ non em còn ăn gì nữa ?”
“Bánh bao thịt.” Hứa Nặc so ngón tay: “Hai cái.”
Hứa Thừa mỉm : “Được , Hàn Ngang, còn thì ?”
Hàn Ngang cũng so ngón tay: “Bánh bao thịt, năm cái, với .”
Tuy mối quan hệ giữa bọn họ , nhưng ngày thường lúc ngoài ăn cơm cũng đều tách mà , như mỗi tự trả tiền bữa sáng của , cơm trưa cơm tối đều là ba chia . Tuy Hứa Thừa và Hàn Ngang giàu như Hứa Nặc nhưng mỗi tháng sẽ một khoản tiêu vặt nhất định, khi tham gia quân ngũ còn tiền trợ cấp, ngày thường cũng dùng , cứ tiết kiệm cuối cùng cũng tiết kiệm một nhỏ.
Bánh bao và đậu hũ đều sẵn, cho bát là thể bưng lên bàn.
“Em gái, ăn lúc còn nóng .” Hứa Thừa đẩy bát đậu hũ mặt cho Hứa Nặc: “Anh xem , bỏ thêm đường đó.”
Thời buổi đường quý giá, trừ bỏ giá cả đắt còn cần phiếu đường mới mua , đậu phụ ở nhà hàng nhà nước sẽ thêm đường thật sự mới lạ. Tuy nhiên, khi giá của món đậu phụ đường bảng đen nhỏ thì đem sự mới lạ thú vị đè ép trở trong lòng, tuy là đậu hũ non thêm đường quý nhưng thêm tiền so với thêm đường còn quý hơn năm xu đó.
Với năm xu tiền, thể mua năm cái kẹo cứng trái cây.
“Ăn xong dạo phố ?”
“Ừm, đúng , bây giờ mua nhà, hẳn là đường tìm sẽ tiện hơn.” Hứa Nặc đối với điều cũng hiểu lắm, lúc cô mua phòng ở đều là mấy bạn bè giới thiệu, nếu là chính ý ngôi nhà nào thì liên lạc với đối phương, sẽ giúp giữa căn nhà đó. Vòng bạn bè của các cô những tương đối , giá cả mềm hơn ở chỗ khác bao nhiêu .
Đây là đầu tiên mua nhà thời điểm , nhưng vấn đề gì, một thì hai, cô nhất định bà chủ cho thuê.
“Thật , xử án sai bán mấy căn nhà đó xuất ngoại.” Hàng Ngang thấp giọng : “Loại nhà ở kiểu tồi, tới nhà ở mới cũ, ít nhất còn thể mua.”
Hứa Nặc xong mắt sáng lên, là những căn nhà ở nhà nước tịch thu của những xử án sai đó, nhà ở chắc chắn như lúc đầu bọn họ ở nhưng giống như Hàn Ngang , nhà ở tới cũ mới, chỉ cần phù hợp là thể mua. Phải rằng đây là ở thủ đô, về chi tiêu giá nhà tăng, khỏi nhà ở thủ đô bao nhiêu quý giá.
Hứa Thừa Hứa Nặc Hàn Ngang, ngập ngừng chút mới hỏi: “Em gái, em về định ở thủ đô ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-296.html.]
“Cha về bọn họ cùng bà nội, bà ngoại, ông ngoại thể sẽ tới đây, vợ chồng bác cả cũng tới thủ đô bên . Em định cư cũng quan trọng, cũng , công việc của em tiện, ở đều . mà thể thừa nhận giáo dục y tế gì đó ở thủ đô dù vẫn hơn ở huyện của chúng , tốc độ phát triển càng nhanh. Nếu định cư ở thủ đô, chúng phát triển chắc chắn cũng sẽ giống nữa.”
Cô ngày thường tiểu thuyết và vẽ truyện tranh, xổm trong nhà cũng đều thể thành công việc, cũng cần di chuyển tới bất cứ .
“Hơn nữa em cảm thấy, hiện tại quốc gia phát triển nhanh như , lúc sẽ giống như chúng ở nhà bà ngoại , em cũng từ bỏ cơ hội .”
Cơ hội? Cơ hội gì? Tất nhiên, Hứa Thừa cơ hội mà em gái đang đến, đó là cơ hội để mua nhiều nhà hơn, nhiều đất hơn thời điểm và thu về tiền bạc trong tương lai. Em gái của năng lực thông minh, chỉ là chút lười biếng.
Tuy nhiên, nếu thể chỉ cần yên ở nhà cũng tiền, những ngày tháng đó quả thực .
Hứa Thừa chút động lòng.
DTV
Anh trái ngó như kẻ trộm, đó hạ giọng : “Em gái, đủ tiền mua nhà ?”
Hứa Nặc nâng cằm: “Đương nhiên.”
Khỏi nghĩ đến cha cô tiết kiệm bao nhiêu tiền, lúc thiếu chút nữa dọa c.h.ế.t cô , nếu mà chỉ tính mua một căn tứ hợp viện nhỏ linh tinh. Tiền của cha cô thể mua hai căn, đến bản cô cũng tiền, cô dù mua nhà mua cửa hàng đều , chủ yếu là xem thích .
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô, dù là Hứa Thừa Hàn Ngang đều nhịn phì .
Sau khi ba ăn sáng xong, họ hỏi thăm đường để lát tới văn phòng huyện. Lúc ngang qua cửa hàng bách hóa, Hứa Nặc còn mua nửa cân kẹo sữa thỏ, một bao thuốc lá, nghĩ đến lúc việc cần cầu xin chừng còn hữu ích.
Khi đến văn phòng huyện Hứa Nặc chỉ gặp một việc trong văn phòng, là một phụ nữ chừng ba mươi bốn mươi tuổi, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ.
Nhìn thấy bọn Hứa Nặc, phụ nữ nhướng mi liếc bọn họ, hỏi: “Đây là văn phòng huyện, mấy chuyện gì ?”
Bây giờ đến lúc buôn bán .
Hứa Nặc hiểu chuyện trưng một nụ dễ thương đáng yêu, cong mắt cùng nhân viên công tác chuyện: “Chị ơi, chúng em hỏi xem căn nhà nào ở gần đây .”
Nói đến đây Hứa Nặc còn đặc biệt móc trong túi một viên kẹo, nhét trong tay nhân viên công tác .