Tô Tô bàng hoàng trở về nhà, đêm đó giường mơ mộng. Cô mơ thấy xuyên cuốn sách, Hứa Nặc thực sự chết, thứ vẫn y như trong tiểu thuyết.
Cô thấy bản trong mộng trở về đại đội Thanh Miêu, một nữa khác khi dễ, Hàn Ngang giúp một câu. Cô nhân thời cơ tiếp cận Hàn Ngang, nhưng Hàn Ngang cho cô một chút cơ hội nào, ngược còn với cô chỉ giúp vì nhớ tới Hứa Nặc, bởi nếu lúc , khi Hứa Nặc bắt tay giúp cô, lẽ Hứa Nặc sẽ một cuộc sống khác.
Khi đó cô cho rằng Hàn Ngang chỉ miệng mà thôi, nhưng ngờ tới thật sự chỉ giúp cô một và bao giờ , thấy cô cũng tỏ như quen . Cho dù bản thể hiện tình cảm mãnh liệt dành cho như thế nào, rằng chính để tâm đến việc trong lòng Hàn Ngang Hứa Nặc, chỉ cần chịu ở bên cô là hạnh phúc lắm , vẫn cảm kích.
Có lẽ ở trong lòng , cô thực sự chỉ là một xa lạ cùng cảnh với bạch nguyệt quang của .
Cô Hàn Ngang thể chỗ dựa cho , nếu , cô sẽ lấy hết thứ thuộc về . Anh chỉ nhớ thương mỗi Hứa Nặc ? Vậy thì để cô cho và Hứa Nặc ở bên .
Cô bắt gặp phụ tá của Hàn Ngang, đàn ông Hàn Ngang giúp đỡ và luôn tín nhiệm, hai âm mưu g.i.ế.c c.h.ế.t , khiến trả giá cho sự mù quáng của .
Trong giấc mơ, cô nghĩ rằng bản thể sống một cuộc sống hơn, nhưng cô đánh giá thấp khả năng của cảnh sát. Họ bắt chỉ vài ngày khi gây án, vì ảnh hưởng của vụ việc, họ kết án tử hình bằng phương thức xử bắn.
Khi viên đạn xuyên qua đầu cô , Tô Tô giật tỉnh giấc.
Cô rùng ôm chăn run rẩy, đầu đổ đầy mồ hôi, nghĩ đến sự điên cuồng của trong mơ cùng hậu quả đáng sợ , một nữa cảm thấy may mắn vì bản kịp thời rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-315.html.]
[Đoàn tụ]
Lúc Hứa Nặc trở đại đội Thanh Miêu, Tống Úc Hòa gần chín mươi tuổi. Cho dù khi gả cho Hứa Đại Quý trải qua mấy năm sống khổ sở, nhưng thời gian đó thể Tống Úc Hòa chăm sóc , cho nên cho dù là một cụ bà gần chín mươi tuổi, thể của bà vẫn còn khỏe mạnh.
DTV
Nhiều năm trở về, đại đội Thanh Miêu sớm bóng dáng xưa cũ. Bởi vì nhà nào cũng trở nên sung túc, nhà ngói gạch xanh thông dụng bây giờ trở nên cũ nát, thậm chí hiếm gặp. Khắp nơi ở trong đội đều thể thấy những ngôi nhà xinh lát gạch men, tấp nập qua .
Hứa Nặc khác đều nhận ai cả.
"Trước cùng cô út nhà với cả út, thích nhất chính là mang theo chó trong nhà còn con sóc nhỏ của cô út chạy lên núi." Hứa Thừa ôm con trai kể chuyện, bên cạnh là vợ cũng mặc quân phục hiên ngang, một nhà ba trông hạnh phúc.
Hàn Đâu Đâu và Hàn Điểm Điểm vô cùng phong cách theo bên cạnh Đường Ngôn ăn mặc thời thượng, dí dỏm hỏi cha họ thường thích chơi nhất .
Đường Ngôn đeo kính râm, bộ dạng bảnh trai: "Cậu đương nhiên , thế nào thì cũng lớn lên ở chỗ , khi còn bé cha các cháu còn cả, dẫn theo chơi cùng với các chú, các ."
Nói xong Đường Ngôn chỉ dòng sông lớn đang chảy trong đội: "Nơi đó đấy thấy , bọn thường đó mò cá, hồi đó sông nhiều ốc tôm cua, mấy con ốc bắt về thả trong nước nuôi hai ngày là thể cho nồi."
"Còn nữa thấy ngọn núi , đấy chính là ngọn núi nổi danh nhất nơi đây. Tiểu Hưng An ? Đó là ngọn núi mà mấy đứa học trong sách. Ôi chao, cho hai nhóc , nhiều thứ núi, cha mấy đứa với cả gan lớn, ở núi thường xuyên bắt thỏ rừng, gà rừng, còn sâm núi, nhưng bây giờ phép săn bắt nữa, động vật hoang dã ăn."
Đường Ngôn lăn lộn trong giới giải trí, mồm mép vô cùng lưu loát, luôn thể hù dọa mấy đứa nhỏ trong nhà bọn nó phát hoảng, chỉ một lúc ngay cả con gái của Hứa Thừa cũng bỏ quên cha để gần mà .