TA LÀ CÔ GÁI ĐƠN GIẢN THẾ THÔI !!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Chương 112-1
Cập nhật lúc: 2024-11-10 06:27:46
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Thái Tử." Thạch thị thư phòng, buông hộp cơm trong tay xuống: "Đây là canh cho nấu, ngài uống một ngụm ."
"Đặt ở đó là . " Thái Tử cầm một tấu chương mở , để chồng lên tấu chương đang phê duyệt: "Ngươi khổ cực ."
Thạch thị chú ý động tác phòng , trong lòng chua, bỏ hộp cơm xuống phúc với Thái Tử: "Ngươi chú ý nghỉ ngơi, đừng chịu quá hại thể." Nàng mở hộp cơm, bưng canh , để mặt Thái Tử: "Ta ngươi uống."
"Không cần. " Thái Tử ngẩng đầu nàng : "Ta xem xong sớ sẽ uống, ngươi nghỉ ngơi ."
Mùi canh thịt thơm nhàn nhạt lượn lờ trong phòng, Thái Tử Phi lui về một bước: "Thiếp cáo lui."
"Ừm." Thái Tử cúi đầu xuống, nàng .
Thạch thị chậm rãi tới cửa, đầu Thái Tử, Thái Tử vẫn nàng như cũ, chỉ chén canh lãng quên , tản nhiệt khí, lúc nào thì nguội.
Từ khi Thái Tử bắt đầu giám quốc trở , thì cách chức hai quan viên thế chức vị Dung Hà và Diêu Bồi Cát, đó tự đến Diêu gia mời Diêu Bồi Cát hồi triều, đủ tư thế chiêu hiền đãi sĩ*.
*thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ kết bạn với hiền tài.
Diêu Bồi Cát hồi triều, đám liền suy đoán, lúc nào thì Thành An Hầu hồi triều. Để nghĩ tới là, Thái Tử tự đến cửa bái phỏng Thành An Hầu, Thành An Hầu từ chối Thái Tử thỉnh cầu.
Mọi tưởng tượng, Thành An Hầu tính tình văn nhân, khi y triều nhiều việc thực, kết quả Ninh Vương miễn liền miễn, ngay cả chút mặt mũi cũng cho, lúc thành lâu, là thời điểm giai nhân đang nghi ngờ, cam tâm tình nguyện trở về?
Huống chi chừng cũng là huyết mạch hoàng gia, nhục như thế, cục tức nuốt mới là lạ.
Quan viên phe Thái Tử tức giận, Thành An Hầu thật sự điều, Thái Tử lấy phận Thái Tử tôn quý đến cửa mời, y cho mặt mũi, chẳng lẽ Thái Tử cầu xin y mới ?
"Thái Tử. " Một tên tiểu quan lục phẩm lệ thuộc Đông cung cam lòng : " Trên đời chỉ mỗi Dung Hà tài, phận ngài cao quý, thể vì hạ quanh co, nữa tới cửa mời chứ?"
"Nhân tài thường gặp, kỳ tài khó cầu. " Thái Tử vươn hai tay , để cung nữ chỉnh lý áo choàng , đối với thuyết pháp tiểu quan vạn phần tán thành: "Có Dung quân tương trợ, cô như hổ thêm cánh."
"Thế nhưng mà..."
"Xưa Thánh Quân vì nhân tài nhiều tới cửa bái phỏng, mặc dù cô dám tự so, nhưng vì cơ nghiệp Đại Nghiệp trăm năm, cô thêm mấy chuyến thì khó gì?"
"Thái Tử cao thượng!"
"Là chúng tầm hạn hẹp ."
Thái Tử khổ, cao thượng, chỉ là hiện tại triều là một cục diện rối rắm, kêu ca nổi lên bốn phía, tham quan ô hợp giống như sâu mọt hủy cơ nghiệp, quan viên trong triều giống như năm bè bảy mảng*, cản trở lẫn , quản lý thực sự dễ.
* đoàn kết.
Mặc dù Dung Hà tuổi trẻ, nhưng trong triều uy vọng, lúc phụ hoàng trách phạt, tất cả trong thiên hạ cho là chán ghét mà vứt bỏ, còn một quan viên triều đình chuyện vì , thể thấy ảnh hưởng.
Hắn cầu Dung Hà thể bao nhiêu chuyện, nhưng nhất định bày tư thế trọng dụng Dung Hà, đến trấn an trái tim sách trong thiên hạ.
"Xe ngựa xong ?" Thay xong y phục, Thái Tử hỏi hầu bên : "Nghe hôm qua Thành An Hầu chuyển về Hầu phủ?"
"Bẩm điện hạ, Thành An Hầu xác thực đến phủ Thành An Hầu."
"Đây giống chuyện ."
" tương truyền là vì Phúc Nhạc Quận Chúa thích chơi trong Kinh Thành, Hầu Gia lo lắng nàng tiện, cho nên cố ý chuyển về Hầu phủ."
Thái Tử tiếng: "Họa Họa nha đầu , coi như xuất giá , cũng sẽ để thiệt."
" Dáng dấp Phúc Nhạc Quận Chúa xinh như , Thành An Hầu thể bỏ tay để nàng chịu ấm ức chứ. " Người hầu Thái Tử thích một nhà phủ Tĩnh Đình Công, cho nên chọn lời dễ mà : "Tiểu nhân còn , Thành An Hầu bồi Phúc Nhạc Quận Chúa về phủ Tĩnh Đình Công qua giao thừa, ít trong Kinh Thành đều đang hâm mộ Quận Chúa."
Cố Diệp Phi
Thái Tử thế, ấn tượng với Dung Hà càng hơn, thấy, một nam nhân nguyện ý tốn nhiều tâm tư đối đãi cùng chăn gối của như , nội tâm nhất định là dịu dàng.
Nghĩ đến Thạch thị thành cùng nhiều năm, Thái Tử than nhẹ một tiếng, thần sắc chút lạnh lẽo.
Phủ Thành An Hầu hiện tại đang ở trong một mớ rối ren, bởi vì đồ cưới của Ban Họa thực sự quá nhiều, một khố phòng đủ dùng, sắp xếp thêm khố phòng nữa mới đủ.
Vàng bạc ngọc khí vô món, quản gia phụ trách đăng ký tạo danh sách loay hoay đầu đầy mồ hôi, Hầu Gia nhà bọn họ cưới về một vị cực giàu. Lại quản sự từ Ban gia bồi gả tới mặt mũi tràn đầy bình tĩnh, quản gia hít sâu một , bảo hạ nhân dọn đồ tay chân càng cẩn thận.
"Đồ vật thu dọn xong ?" Dung Hà tới, thấy trong viện còn bày biện nhiều rương, đầu nhà: "Phu nhân giao chuyện cho ngươi, là tín nhiệm đối với ngươi, ngươi đừng phụ tín nhiệm của phu nhân."
"Vâng. " Lúc Ban Họa còn gả cửa, quản gia còn lo lắng Quận Chúa thể để nàng mang tới lợi dụng quyền vô căn cứ , nhưng ông nghĩ tới là, phu nhân chỉ quyết định , còn để chuyện trông coi khố phòng và của hồi môn để ông cùng phụ trách.
Cái khiến ông thở dài một , cảm thấy cảm động, phu nhân xem hạ nhân Hầu Gia là ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-co-gai-don-gian-the-thoi/chuong-112-1.html.]
"Hầu Gia, vàng bạc ngọc khí đều thu dọn , chỉ là những tranh chữ cổ vật ..." Lúc Quản gia thấy tên của những bức tranh chữ , kém chút cho là hoa mắt, hoặc là Ban gia đang trêu đùa ông, việc ông dám cho những khác, chỉ sợ lớn chuyện .
"Tranh chữ thế nào?" Dung Hà nhíu mày: "Là hạ nhân tay chân vụng về, hư đồ ?"
Quản gia lắc đầu liên tục, ông nào dám để hư, nếu như những vật đều là đồ thật, tùy tiện thì cũng giá trị liên thành. Đừng hư, ngay cả chạm cũng dám. Dùng ngôn ngữ hình dung khiếp sợ trong lòng , ông chỉ thể đưa tờ đơn tới mặt Dung Hà.
Chữ thư pháp đại gia ngàn năm , bút tích Hoàng Đế tiền triều, bản độc nhất tử danh môn nào đó vẽ, họa tác Hoàng Hậu tiền triều , một đống danh sĩ thư hoạ bản độc nhất là bản chép tay xuất bản nữa, đám đồ chơi vạn kim khó cầu, Ban gia nhiều như , lẽ nhà họ đưa tất cả tranh chữ thư tịch chuyển đến Hầu phủ ?
Dung Hà nhận tờ giấy, càng xem càng kinh hãi, y hạ giọng : "Chuyện còn ai ?” Dung gia là đại tộc mấy trăm năm, đồ ít, thư tịch tranh chữ cũng cất một ít, nhưng tuyệt đối mấy thứ ghi giấy khiến y giật . Lúc Ban gia để tờ đơn hồi môn ngoài sáng, cũng những vật , cho nên y còn phu nhân âu yếm mà mang theo tài sản lớn như thế gả cho y.
Lúc Họa Họa đưa cho y vài cuốn sách, để y giật thôi, nghĩ tới Ban gia vẫn còn đồ nhiều sách tha thiết ước mơ như .
"Ngoại trừ thuộc hạ , cũng chỉ thị tì phu nhân phái tới xử lý khố phòng ."
"Chuyện ngươi khá. " Dung Hà thu tờ đơn : "Đồ vật thu hết, thể để lọt tin tức."
"Thuộc hạ rõ."
Dung Hà cầm tờ đơn đến hậu viện tìm Ban Họa, nàng đang ghé cầu cẩm thạch cho cá ăn, bởi vì thời tiết còn lạnh, nàng mặc lông xù, xa , giống như một con hồ ly lười mỹ lệ.
"Họa Họa. " Dung Hà đến bên nàng, cầm áo choàng tay tỳ nữ, khoác nàng: "Ta mới thấy đồ cưới của nàng, thấy vẫn nên đến nhà nhạc phụ nhạc mẫu ở rể thôi."
Ban Họa y chọc , giơ tay lên lắc lắc, để hầu bên lui , mới : "Bị những vàng bạc tài bảo dọa ?"
"Không. " Dung Hà lắc đầu: "Bị những cuốn sách dọa sợ."
"Đây đều do tổ tiên và thái tổ chúng lúc giành chính quyền , lấy những đồ tướng quân khác cần. " Ban Họa thở dài: "Nghe khi đó thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, mỗi tổ tiên và thái tổ theo chủ công công phá một toà thành, sẽ cùng các khác phân chia một đồ của kẻ giàu. Vì tránh để giữa vì tài bảo nổi lên mâu thuẫn, thái tổ liền để cùng rút thăm, thái tổ Ban gia chúng vận khí , mỗi đều rút chữ hư tranh nát khác cần, thái tổ đành lòng, khi chủ công xưng đế, ban thưởng thái tổ Ban gia ít vàng bạc châu báu, đời thứ nhất nhà chúng tích góp là như thế."
Đế Vương đời đầu tiên của Đại Nghiệp, cũng là một quê mùa nhiều kiến thức, lúc mới bắt đầu giành chính quyền, ngay cả nhận thức còn đầy đủ, ai thể tin tưởng một như , thể Hoàng Đế đây?
Lúc bốn chữ " Chữ hư tranh nát", bình tĩnh như Dung Hà, cũng nhịn giật lông mày mấy . nhớ đến loạn thế khi đó, những tranh chữ cổ vật , chừng còn giá trị bằng một giỏ hủ tiếu. Khi bụng còn lấp đầy, đối với bình thường mà , những tranh chữ ích lợi gì?
"Người trong nhà nghĩ thể sẽ thích những tranh chữ , cho nên để đem qua. " Ban Họa rủ mí mắt xuống, Dung Hà, mà cúi đầu cá chép trong nước: "Chờ khi Hằng hài tử, chúng phân một nửa cho , thời gian mấy năm , đủ để thể vẽ phỏng theo."
"Đi thôi."
Một bàn tay trắng nõn giơ đến mặt Ban Họa.
"Đi ?" Ban Họa ngẩng đầu Dung Hà, mặt của y tất cả là ý , đến tim Ban Họa mềm nhũn.
"Dẫn nàng xem khố phòng của ."
Ban Họa nháy mắt, bỏ tay lòng bàn tay Dung Hà. Dung Hà kéo nàng lên, hai tựa như tiểu hài tử, dẫn theo bảo bối của riêng .
Khố phòng sản nghiệp tổ tiên Dung gia lớn, Ban Họa thấy Dung Hà mở mấy cánh cửa mới tiến khố phòng.
Bên ngoài bày mấy rương son lớn, Dung Hà ngay cả cũng một cái, trực tiếp dẫn Ban Họa trong. Ở giữa phòng bày nhiều đồ cổ tranh chữ, Ban Họa hứng thú với đám đồ chơi , liếc mắt qua, thu lòng hiếu kỳ.
Phòng cuối cùng cũng lớn, kệ từng dãy bày biện từng hộp tinh sảo to nhỏ, gỗ lim, đàn mộc, gỗ trầm hương, thậm chí còn gỗ trinh nam. Sau đó nàng mở một hộp gỗ trầm hương, ngọc bội bên trong đầy cả hộp, tùy ý giống như bày một đống đá cuội.
Mở hộp gỗ đỏ thẫm cách nàng gần nhất, bên trong bày một bộ trang sức bằng vàng, cánh hoa mẫu đơn bên mỏng như cánh ve, vô cùng khéo léo.
Kim sức* mà thể tinh xảo như thế?!
*trang sức bằng vàng
Lại mở hộp khác, gì mà áo trân châu, ngọc chẩm, hồng ngọc phối sức, các loại châu báu giá trị liên thành, đến mức Ban Họa dời nổi mắt.
"Dung Hà..." Ban Họa cẩn thận từng li từng tí lấy một cây trâm cánh phượng, trâm đến mức nàng quên cả hô hấp: "Tổ tiên các Kim Tướng Quân chứ?"
Ban gia họ cũng coi là hiển hách, vàng bạc châu báu ít, nhưng châu báu loại tiền cũng khó tìm, nhà họ nhiều đến đầy cả khố phòng thế .
"Dĩ nhiên . " Dung Hà tiếng, cầm trâm phượng trong tay Ban Họa cài lên giữa tóc cho nàng: " Tổ tiên Dung gia, từng thừa tướng tiền triều, còn cưới Công Chúa tiền triều. Chắc hẳn nàng nhớ bản nhạc khi còn bé ."
Đại gia xuất công tử quý nữ, đều cõng lưng gia phả của gia tộc, tổ tiên nhà ai đại sự gì, tổ tiên nhà ai bao nhiêu phong quang, phần lớn thể lên vài câu, ngày bình thường trao đổi, cũng thể thổi phồng lẫn một phen. Dung gia họ là một đại gia tộc phong quang hai ba triều đại, ít trong Kinh Thành đều sự tích tổ tiên họ phong quang.
"Những quan hệ thực sự quá phức tạp, chỉ xem những gia tộc quan hệ với nhà . " Ban Họa lấy một cái gương khảm châu báo kệ soi lên tóc , vui vẻ Dung Hà: "Cây trâm thật ."
Dung Hà đua chùm chìa khoá tay Ban Họa: " Châu báu đồ trang sức ở đây tất cả đều của nàng, nàng thích gì liền đeo, mỗi ngày một kiểu cũng ."
"Tất cả?" Chìa khoá trong tay Ban Họa phát tiếng va chạm leng keng, nàng dám tin Dung Hà, đây là đồ tổ tiên Dung gia để , y dám để nàng tùy tiện lấy đeo chơi thật ?