TA LÀ CÔ GÁI ĐƠN GIẢN THẾ THÔI !!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Chương 113

Cập nhật lúc: 2024-11-10 06:28:12
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Quản gia , điền trang đưa đến một ít thức ăn tươi mới." Ban Họa phòng, phát hiện bầu khí trong phòng chút đúng, chúc quan* của Thái Tử một mặt cam lòng dám phát tác, thần sắc Thái Tử chút cô đơn, miễn cưỡng vui , chỉ thần sắc Dung Hà như thường, ưu nhã bên cạnh uống .

*quan viên thuộc phe.

Nàng đến bên Dung Hà xuống, giả bộ như phát hiện mâu thuẫn giữa Dung Hà và những : "Thái Tử ca ca, lâu chúng từng cùng chuyện, hôm nay lưu cùng dùng cơm , vị đại nhân ..."

"Hạ quan là Chiêm Sự Phủ..."

"À, thì là Chiêm Sự Phủ đại nhân. " Ban Họa cắt ngang lời quan viên mặt mũi vui, che miệng khẽ một tiếng, tay còn sờ cây trâm phượng bay tóc mai, thờ ơ : "Nhìn thấy thần sắc của đại nhân bây giờ, thật cung tìm một ma ma quy củ. Năm đó một ma ma giáo dưỡng bên một sủng phi chọn ba lấy bốn* với , tính tình bướng bỉnh tuổi trẻ hiểu chuyện, cãi cọ vài câu với vị nương nương , mấy năm gặp qua vị nương nương , nàng hiện tại thế nào."

bắt bẻ soi mói.

Sắc mặt chúc quan Thái Tử chút khó coi, đè xuống bất mãn trong lòng: "Không vị nương nương đó là?"

"Hình như tên là Tống Quý Tần Tống Chiêu Nghi . " Ban Họa nắm tay che lò sưởi cầm tay, mặt mày vẩy một cái: "Càng lớn tuổi, quên nàng tên gì ."

Tống Chiêu Nghi...

Chúc quan Thái Tử biến sắc, nhớ rõ ràng, năm năm một Tống Chiêu Nghi sủng ái vì đắc tội quý nhân nào đó, bệ hạ chán ghét vứt bỏ, từ đó về trong cung còn . Phúc Nhạc Quận Chúa nhắc đến vị nương nương , là ngại sắc mặc , ảnh hưởng đến tâm tình của nàng chăng?

Chẳng lẽ quý nhân mà Tống Chiêu Nghi đắc tội là Phúc Nhạc Quận Chúa khi vẫn còn là Hương Quân?

Trời lạnh, chúc quan Thái Tử cảm thấy trong cổ họng như trượt một cục hàn băng, lạnh đến răng cũng nhịn run lên. Hắn đầu về phía Thái Tử, thấy Thái Tử chút bất mãn với Phúc Nhạc Quận Chúa, thu liễm nét mặt của , vị Phúc Nhạc Quận Chúa trêu chọc nổi, đến lúc đó trúng vài roi, ước chừng cũng uổng công chịu đựng.

Bữa tối chuẩn phong phú, mỗi một món ăn đều chú trọng màu sắc hương vị đủ cả. Dung gia truyền thừa hai ba đại gia tộc, Ban gia thì trọng ham ăn uống, cho nên tổ tiên hai nhà góp nhặt ít thực đơn, hiện tại con cháu hai nhà thành hôn, đồ ăn thể mang lên bàn cơm càng nhiều.

Thái Tử và Dung Hà từng ăn cơm chung bàn nhiều , lúc đến, cơm canh Dung gia chú trọng thanh nhã lành mạnh, hôm nay đúng là khác biệt.

Mắt Ban Họa bên cạnh Dung Hà, lập tức tâm sáng như gương.

Chúc quan Thái Tử tay, đồ ăn một bàn, chỉ cảm thấy đau lòng, Phúc Nhạc Quận Chúa quá mức xa hoa lãng phí , mà chú ý cơm canh như thế. Đáng tiếc Dung Hà là một công tử thanh nhã như trăng, vì trầm mê nữ sắc, mặc cho nàng như thế.

Đáng tiếc đáng tiếc.

hương vị của những món ăn xác thực tệ, nhịn ăn nhiều hơn ngày thường.

Cơm tối dùng xong, rửa tay súc miệng tất, Thái Tử với Dung Hà: "Cô chuyện hôm nay chút ép buộc, nhưng mong Hầu Gia thể cảm thông cho chỗ khó xử của cô."

"Điện hạ, từ xưa trung nghĩa khó đôi bên. " Dung Hà trầm mặt : " Vi thần nghĩ ngài hiểu đạo lý ."

Thái Tử trầm mặc thở dài một tiếng: " Tuy hiểu, nhưng cuối cùng vẫn đành lòng."

Dung Hà khẽ một tiếng, tiếng vẻ châm chọc.

"Nếu Thái Tử như , tha thứ vi thần bất lực."

Thái Tử cảm thấy mặt đau rát, đầu Ban Họa, nàng đang cúi đầu thưởng thức vòng ngọc cổ tay, như chút hứng thú về chủ đề họ đang chuyện phiếm. Chúc quan Thái Tử đành lòng để Thái Tử khó xử như thế, mở miệng : " Điện hạ, sắc trời dần dần tối, ngài nên trở về cung ."

Thái Tử giật hồn, với Dung Hà và Ban Họa: "Biểu , biểu phu, trở về, cáo từ."

Dung Hà và Ban Họa đưa Thái Tử đến cửa chính Dung gia, thẳng đến khi Thái Tử lên xe ngựa , phu thê hai mới về chủ viện.

"Thái Tử tới tìm ?"

"Hắn hồi triều."

Ban Họa nhíu mày: "Hiện tại triều hỗn loạn chịu nổi, đảng phái như rừng. Lần chẳng tại bệ hạ phạt trượng, cục diện rối rắm , ai dây ? Huống chi..." Nàng dừng một chút: "Huống chi Ninh Vương cũng liều Hoàng Đế, mặc bọn họ náo , cần để ý đến."

"Ta nghĩ Họa Họa sẽ bảo giúp Thái Tử. " Dung Hà kinh ngạc Ban Họa: "Thì nàng nghĩ như thế."

"Ta nghĩ thế nào cũng vô dụng. " Ban Họa lắc đầu: "Tổ phụ và tổ mẫu với , thiên hạ vạn vật đều là thịnh cực tất suy, suy cực phùng sinh*. Bây giờ triều đình biến thành thế , coi như cũng đổi nhiều thứ, hi vọng bình yên vô sự."

*đại khái là hung thịnh cực điểm sẽ suy, suy cực điểm thì khởi nguồn mới.

Mấy năm tân đế kế vị, sẽ cuốn phong ba bão táp xét nhà.

"Tổ phụ và tổ mẫu đúng. " Dung Hà : "Suy cực phùng sinh, thiên hạ chắc chắn sẽ xoay chuyển."

Sáng sớm ngày hôm , Ban Họa nhận một tấm thiệp mời đến từ Đông cung, Thái Tử Phi mời các nữ quyến quý tộc đến Đông cung thưởng thức , Ban Họa phận tôn quý, tất nhiên ghi danh trong thiệp mời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-co-gai-don-gian-the-thoi/chuong-113.html.]

Nàng cầm thiệp mời lật qua lật xem nhiều , càng xem càng cảm thấy tấm thiệp mời giống Thái Tử Phi tự , mặc dù nàng thành tựu gì với thư pháp, nhưng tư ấn Thái Tử Phi phía thiệp mời nàng vẫn

"Quận Chúa, quan hệ giữa Thái Tử Phi và chúng luôn lắm, bằng chúng . " Như Ý lo lắng tấm thiệp mời trong tay Ban Họa: "Nô tỳ lo lắng nàng ý khó ngài."

"Sao thể ?" Ban Họa ném thiệp mời lên bàn: "Đây là tấm thiệp mời đầu tiên nhận khi xuất giá, chỉ , còn thật để nở mày nở mặt. Chỗ Thái Tử Phi, nàng dám ."

Lấy tình cảnh hiện tại của Thạch thị, trừ phi đầu óc nàng bình thường, thì tuyệt đối chuyện khiến nàng vui.

Huống chi nàng Thạch Phi Tiên hung thủ màn sai thích khách ám sát phụ nàng, cho nên nàng đồng ý cho Thái Tử Phi mặt mũi, hoặc là cho Thái Tử mặt mũi, dù tính cách nàng luôn chịu yên.

Đến bây giờ nàng còn hung thủ thật sự là ai, nhưng chuyện liên lụy tới tranh đấu triều đình, nàng nên tuỳ tiện động thủ thăm dò. nàng cam tâm, luôn cảm thấy chuyện tra rõ ràng, trong lòng nàng yên. Ai hắc thủ phía màn núp ở , thể tính toán Ban gia nữa ?

Nàng loáng thoáng phát giác phía chuyện Vân Khánh Đế nhúng tay, cho nên nàng mới co cóng chân tay như thế. Bệ hạ mượn chuyện phụ nàng gặp chuyện để chèn ép Thạch gia, chân tướng với ông mà , quan trọng, thậm chí ông Ban gia tin tưởng chân tướng đó.

"Quận Chúa, Quận Chúa?"

Ban Họa hồi phục tinh thần, nàng Như Ý: "Lấy bộ cung trang là từ Yên Hà đây, ngày mai mặc nó tiến cung."

"Có ... Hoa lệ ." Như Ý thấy bộ cung trang Yên Hà đó, do Hầu Gia cho khi Quận Chúa gả , hai ngày mới thành, cả bộ y phục đến mức hệt như thiên tiên, chút tỳ vết nào.

Nếu nàng tận mắt thấy, nàng cũng thể tin , thanh nhã như Hầu Gia, vì Quận Chúa chuẩn y phục hoa lệ như thế, nàng còn tưởng rằng lấy tính tình Hầu Gia, sẽ thích Quận Chúa ăn mặc thanh lịch xuất trần hơn, mà những bộ y phục hoa lệ đến cho thể dời mắt.

"Hoa lệ mới . " Ban Họa tấm gương phản chiếu mặt : "Nếu thấy các nàng mắng , ghen ghét , nhưng thể chịu đựng, cảm thấy ."

Như Ý nhỏ giọng : "Ngài còn nhớ những câu các nàng từng ?"

"Ta Thánh Nhân, khác , đương nhiên nhớ. " Ban Họa bôi son lên môi, đó mấp máy môi: "Nữ nhân sống cho thật lớn gì, đó là khoan dung khác, uất ức chính ."

Như Ý gật đầu : "Quận Chúa đúng."

Quận Chúa nhà các nàng cái gì thì chính là cái .

Trong cung, chỗ ở của Ninh Vương.

"Vương Phi. "Cung nữ giơ lên một chiếc gương mặt Tạ Uyển Dụ: "Người xem thế ?"

Tạ Uyển Dụ nhẹ gật đầu, lúc son phấn che khuôn mặt chút tái nhợt, môi son khiến môi nàng hồng nhuận và sáng bóng. Trang dung là thứ thần kỳ nhất thế gian, nhưng thể tất cả nữ nhân rã rời và vùi lấp cảm xúc, những ý nghĩ trong lòng, trừ ai .

"Sắp đến giờ nhỉ?" Nàng trừng mắt , mắt càng thêm thần.

" thế."

"Vậy thôi."

Đầu xuân chút lạnh, Tạ Uyển Dụ khoác một cái áo choàng lông hồ ly, một đường tới, ít cung nữ thái giám hành lễ với nàng , khiến nàng vô cùng hưởng thụ, bây giờ nàng dâng lên chút cảm xúc. Nàng bây giờ chỉ là kẻ đáng thương cấp bậc cao hơn những thái giám cung nữ mà thôi, nhận lễ của những , chỗ nào đáng để đắc chí?

Mới tới ngoài cửa Đông cung, nàng thấy tiếng chuyện lưng truyền đến cách đó xa, hơn nữa còn náo nhiệt. Nàng dừng bước , đầu lưng.

Ban Họa mấy cung nữ thái giám xum xoe vây giữa, khen nàng khí sắc , khen y phục của nàng , nàng vui mừng, liền thưởng cho những ít vàng, thấy phía , liền nhịn thêm mấy .

Tạ Uyển Dụ?

Chú ý tới trang dung mặt Tạ Uyển Dụ nặng nề, Ban Họa tiếp tục lên phía .

Tầm mắt hai giao trung, Ban Họa chút khiếp sợ là, mà Tạ Uyển Dụ nhẹ gật đầu với , đó đầu đại môn Đông cung.

Lúc nào thì Tạ Uyển Dụ trở nên như ? Ban Họa cảm thấy cả đều kinh hãi.

Cố Diệp Phi

Cung nữ thái giám càng thêm ân cần với Ban Họa, đón Ban Họa Đông cung, hành đại lễ, mới vội vàng lui .

"Thành An Hầu phu nhân còn tới ?" Mắt Bá gia phu nhân bốn phía, với nữ quyến bên : " Ta mong ngóng một gặp vị tân nương mới gả đó."

"Gì mà Thành An Hầu phu nhân. " Giọng của vị nữ quyến chút nhỏ, rộ lên mang theo trào phúng : " Tước vị của Phúc Nhạc Quận Chúa cao hơn Thành An Hầu, chúng nên gọi Thành An Hầu Quận Mã mới đúng."

Liên quan tới vấn đề xưng hô, từ đến nay xưng từ thấp đến cao, nhưng Thành An Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa là một đôi khiến khó xử.

Nếu gọi Thành An Hầu là Quận Mã, tước vị Thành An Hầu thấp, hiện tại mặc dù còn hồi triều, nhưng chức vị Lại bộ Thượng thư , còn treo đầu y, huống chi y còn thể là con riêng của đương kim bệ hạ. Còn nếu gọi Phúc Nhạc Quận Chúa là Hầu phu nhân, cũng , dựa theo phẩm cấp mà tính, Phúc Nhạc Quận Chúa còn cao hơn Thành An Hầu hai cấp.

Phúc Nhạc Quận Chúa gả cho Thành An Hầu, đúng là gả thấp.

Loading...