TA LÀ CÔ GÁI ĐƠN GIẢN THẾ THÔI !!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-11-10 06:30:51
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dung Hà ngờ Ban Họa đột nhiên hỏi vấn đề , Ban Họa, bỗng nhiên trầm mặc .
Hắn cũng để Ban Họa liên lụy trong chuyện , thậm chí ý giấu giếm nàng, còn tìm đường lui cho nàng. Nếu thất bại, sẽ để Ban Họa trở thành "đại nghĩa diệt ", hơn nữa Họa Họa còn mang trong huyết mạch họ Tưởng, nàng vẫn thể sống thoải mái sung túc như .
Cho nên ý định tránh né thế lực và chi nhánh của Ban gia, để Ban gia can dự trong việc riêng của . Hắn việc vô cùng bí mật, thậm chí còn để lộ một chút dã tâm nào, rõ tại Họa Họa đoán , hoặc lẽ điều nàng đang hỏi cũng hẳn là chuyện , suy nghĩ nhiều, chăng chuyện Họa Họa chuyện đang nghĩ tới?
Căn phòng chìm tĩnh lặng.
Ban Họa lấy hai tách đẽ, rót một tách nhét tay Dung Hà, : "Từ từ suy nghĩ, vội."
"Họa Họa, nàng chuyện gì?" Dung Hà miễn cưỡng nhận lấy tách nặng tựa ngàn cần, nước uống hơn phân nửa.
"Chàng cứ , cứ từ nghĩ xem đang giấu chuyện gì, cần gì." Ban Họa mỉm như liếc , "Huống hồ hiện nay cần lên triều quan, cũng chuyện gì để , thể từ từ , cũng thể chậm rãi ."
Dung Hà khổ đặt tách xuống, Ban Họa ngăn cản, "Có lẽ nên đặt tách xuống thì hơn, sợ nhiều sẽ khát nước."
Nghe , Dung Hà càng cố đặt tách xuống, "Vậy , nàng nhé, sẽ từ từ kể đây."
"Lúc nhỏ mẫu yêu thương, bởi vì khi Ta sinh , cơ thể mẫu bắt đầu đẫy đà hơn , bà dùng nhiều cách, thế nhưng khôi phục vóc dáng ." Giọng của Dung Hà bình thản, chút cảm xúc gì với chuyện oán hận của mẫu , "Cũng may hồi nhỏ trông Ta khá xinh xắn cho nên yêu thích, dần dần mẫu cũng chăm sóc Ta nhiều hơn, chỉ là nghiêm khắc, bà luôn cho rằng Ta giỏi bằng trưởng."
"Sao kiểu suy nghĩ tầm phào như nhỉ, sinh cũng do quyết định, cho dù bà giận cá c.h.é.m thớt, trách cũng chỉ trách bản bà hoặc phụ của chứ? Cớ trút giận lên khi đó chỉ là một đứa bé gì?" Ban Họa mới Dung Hà mấy câu như thế, nàng tức giận đùng đùng, "Bà suy nghĩ thế?"
Mắng xong, Ban Họa mới nhớ tới mắng dù cũng là bà chồng ngỏm tỏi, nàng mắng chửi như xem là bất hiếu ?
Thế nhưng Dung Hà nổi giận gì, thấy Ban Họa tức giận đến mức má đỏ bừng, bật , "Đừng giận, chuyện qua lâu ."
Từ nhỏ ông bà và cha yêu thương đùm bọc, Ban Họa thể tưởng tượng cuộc sống khi bé của Dung Hà như thế nào, nàng hít sâu một , cuôi cùng cũng đè nén cơn xúc động chửi đổng của .
"Tiếp theo đó con đường quan của phụ thuận lợi, thời gian ở trong phủ bầu bạn với mẫu cũng ít nhiều." Dung Hà châm chọc , "về bà mất, bên ngoài còn đồn thổi rằng bà c.h.ế.t vì bệnh."
Đồn?
", đều là đồn đãi." Dung Hà cụp mắt xuống, giọng lạnh lùng, "Bà c.h.ế.t bởi thuốc độc, khi đó Ta còn bé, bà trúng độc gì, tận đến năm ngoái Ta mới sự thật, bà c.h.ế.t vì trúng độc Cam thảo dấy (đậu tương tư), mà đưa cam thảo dấy cho bà....
Ban Họa thấy lạnh , mẫu của Dung Hà tự sát c.h.ế.t là mưu sát?
Ai g.i.ế.c bà?
Người đàn bà khác ganh ghét bà là... cha của Dung Hà?
Cuộc sống trong Ban gia vô cùng đầm ấm yêu thương, mặc dù Ban Họa trải qua cuộc sống mưu mô tranh đấu, thế nhưng nàng mấy vị tiểu thư thiết kể qua, nào là chính thất nhục tiểu , tiểu thì thầm mấy lời dèm pha với đàn ông trụ cột trong nhà, cố ý gây hấn với chính thất, các loại ân toán tình cừu tích góp từng tí một, đủ để thành một quyển tiểu thuyết dài tập.
Bây giờ Dung Hà kể chuyện , trong đầu nàng hiện lên câu chuyện bí mật của những gia tộc mà từng kể đây.
Dung Hà thấy Vẻ mặt nàng là lạ, đoán rằng nàng nghĩ sai, tiếp, "Tình cảm giữa Gia phụ và gia mẫu , gia phụ thêm thất, ngay cả một thông phòng cũng . Sau khi gia mẫu mất , cả ngày gia phụ chỉ thơ chữ tưởng nhớ gia mẫu, khi ông sẽ chết, cũng trăng trối chôn ông cùng một huyệt với gia mẫu."
Không sinh cùng lúc thì c.h.ế.t cùng một huyệt.
Đây là một câu chuyện tình cảm cảm động, thế nhưng Ban Họa xong thấy xúc động nhiều, lẽ trong thâm tâm mỗi đều sự thiên vị, nàng quan tâm cuộc sống của Dung Hà khi cha đều mất, chứ tình cảm của cha .
" mà thực tế gia phụ cũng c.h.ế.t bình thường, ông cũng giống như mẫu , c.h.ế.t vì trúng độc cây cam thảo dấy." Dung Hà nhấp một miếng lạnh, " cảm thấy, lẽ ông cũng sống nữa, coi như trúng độc, cũng sống thêm bao nhiêu năm."
"Tiếp theo đó truởng cũng bệnh, trưởng ngày một gầy , lúc gần c.h.ế.t vẫn nhận thánh chỉ kế thừa tước vị, đại tẩu trở về nhà đẻ ngay trong thời kỳ đại tang, đồng thời cũng bất cẩn sinh non." Ánh mắt Dung Hà bình hoa để ở góc tường, "Một Dung gia bề thế như , cuối cùng chỉ còn một "
"Hiện tại thêm nàng nữa." Dung Hà cong môi lên , "Nơi một nữa hóa thành nhà, chứ một phủ hoa lệ nhưng lạnh lẽo."
"Thiếp...." Ban Họa đầu , "Hay là đừng nữa nhé."
Nàng chỉ thôi thấy khó chịu, miễn bàn đến chuyện Dung Hà trãi qua những ngày tháng như thế.
"Việc vẫn luôn chôn trong lòng, ai giải bày cùng." Dung Hà cầm tay nàng, "Họa Họa hãy bên cạnh Ta một lát ?"
Ban Họa mím môi gật đầu.
Dung Hà khẽ , "Nàng đừng lo lắng, trải qua những chuyện thể là may nhưng chí ít cũng may mắn gặp nàng."
"Nói vẫn quên nịnh ."
"Ta nịnh nàng, chỉ thật thôi.
"Nếu còn gì để thì ngủ đây."
Dung Hà kéo nàng lòng, "Ta sẽ kể tiếp, nàng đừng ."
"Sau khi đại c.h.ế.t bệnh, tra thuốc thường uống mỗi ngày, trong đó mấy vị thuốc ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe, trông toa thuốc thì giống như dưỡng , nhưng thực tế đều là loại thuốc thể sử dụng, "Dung Hà khổ, "Lúc đó, chỉ mới hơn mười tuổi, coi như tìm điểm đáng ngờ, cũng dám cho bất luận kẻ nào, bởi vì Ta cũng ai thể đủ tín nhiệm."
"Ta càng ngày càng tra nhiều manh mối, cuối cùng Ta cũng tra rõ kẻ thủ ác phía màn là ai." Dung Hà châm chọc , "Là bệ hạ."
Hắn cúi đầu Ban Họa, cho rằng nàng sẽ kinh hãi, hoặc sẽ biện giải cho Vân Khánh đế, nhưng ngờ là nàng chỉ lẳng lặng lắng , hề ý tứ biện giải cho Vân Khánh đế.
"Bệ hạ lia lịa ban ân cho , còn để Ta thủ lĩnh đội mật thám." ánh mắt Dung Hà tràn đầy châm chọc, "Tất cả ở Đại Nghiệp đều khen Ta là quân tử, Ta là một tên mật thám."
Những tin tức đủ khiến ai thấy cũng khiếp sợ, hoặc sẽ kinh ngạc ngớt.
Quả thực Ban Họa cũng giật , thế nhưng điều khiến nàng khiếp sợ là một chuyện khác: "Với khả năng dùng kiếm như múa của , nếu lôi hù thường thì , chứ cỡ đó thủ lĩnh mật thám?"
"Thủ lĩnh Mật thám chứ thủ lĩnh sát thủ, vì võ nghệ cao cường?" Dung Hà lắc đầu , "Chứ vì Ta thông minh ?"
"Nói cũng ." Ban Họa gật đầu, "Quả thật thông minh hơn nhiều, thì kể tiếp , đang lắng đây."
"Càng mật thám thì càng cảm thấy, cả cái triều Đại Nghiệp giống như cái thùng rỗng sâu mọt đục nát bét, còn thể chữa trị nữa." Dung Hà lắc đầu , "Khi đó Ta chỉ , nếu thể nâng đỡ một hoàng tử quyết đoán lên đế vương cũng ."
Ban Họa nhớ tới mấy đứa con trai của Vân Khánh đế, "Giọng phức tạp: "Vậy tìm ?"
Dung Hà: "Ta nghĩ nàng sẽ hỏi vấn đề ."
Ban Họa:...
"Họa Họa, chẳng quân tử, là một đàn ông dã tâm." Dung Hà tiếp, "Hai nàng và Hằng chôn bảo tàng đều liên quan đến Ta."
Ban Họa giật thóp , "Chàng cũng chôn bảo tàng ở đó ?"
Dung Hà bật : ", chôn một vài món đồ sắt."
"Nói đồ sắt chăng tránh né quá ?" Ban Họa cẩn thận nhớ , đây cảm thấy chuyện vô tình gặp Dung Hà chỗ nào quái dị, hiện tại Dung Hà rõ nguyên nhân , nàng mới mới phát giác chỗ nào cũng bất .
Một là sáng sớm, một là trời tối, những lúc như thế , ai dở chạy ngoài nơi núi non hoang vu gì?
Nghĩ , nàng thấy lạnh gáy, Dung Hà g.i.ế.c nàng diệt khẩu, như quá kiềm chế , "Không ngờ g.i.ế.c diệt khẩu, xem mệnh của và Hằng cũng ghê gớm thật."
"Nếu là khác, lẽ Ta sẽ chọn kết quả , nhưng nàng thì khác."
"Bởi vì ?"
Dung Hà lặng lẽ gật đầu.
Quả thật, trong nháy mắt nàng đầu cho ngẩn ngơ, thế nhưng nguyên nhân chính xác để giữ tính mạng của tỷ họ cũng là cái . Mà do xác định chắc chắn rằng hai tỷ phát hiện bí mật của , cũng đủ thông minh để phát hiện.
Thế nhưng thể cho Họa Họa suy nghĩ của , bằng lo đêm nay ngủ ngoài thư phòng.
"Thật tinh mắt." Ban Họa vỗ vỗ vai Dung Hà, tiếp tục lắng .
"Họa Họa." Dung Hà Ban Họa, "Ta liền lụy đến nàng, cũng liền lụy Ban gia. Nếu thua, nàng coi như chuyện , an bài xong tất cả chuyện , tuyệt đối sẽ để dính líu đến nàng."
"Cái gì mà liền lụy với liền lụy chứ?" Ban Họa tức giận , "Chàng là đàn ông của , nếu với ngoài rằng những chuyện đều liên quan gì tới , nghĩ xem ai tin ?"
"Nếu Thái tử đăng cơ, nhất định sẽ tin."
"Thái tử là nhu nhược thiếu quyết đoán, một như thế thể vua của một nước." Ban Họa tức giận , "Huống chi hiện tại Thái tử sống c.h.ế.t còn rõ, nghĩ quá xa vời ?"
"Nàng trách Ta ư?" Dung Hà cảm thấy mỗi ngày Họa Họa đều đem đến cho một cảm nhận mới, "Thứ Ta chính là thiên hạ ."
"Như thì chứ nếu trở thành hoàng đế thì là hoàng hậu đó." Ban Họa vẫn bình thản , "Chàng gì cứ , ngăn cản ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-co-gai-don-gian-the-thoi/chuong-119.html.]
"Vậy còn Bệ hạ."
"Thiếp ngu." Ban Họa mất mác , "Những chuyện xảy với Ban gia, còn chút ân oán xưa cũ, tuy rằng tổ mẫu từng chuyện với , thế nhưng cũng thầm suy đoán đôi chút, chỉ là dám chắc thôi."
Vân Khánh đế thể tay sát hại cả thư đồng theo hầu từ hồi bé, như sát hại thêm tổ phụ của nàng cũng chuyện gì quái lạ.
"Hôm Tổ mẫu gặp chuyện may, đến phủ đại trưởng công chúa bái phỏng, Tổ mẫu tặng cho một thứ."
" Tổ mẫu tặng cái gì ?"
"Hổ phù thống lĩnh tam quân.
"Chàng cái gì?" Ban Họa kinh hãi Dung Hà, "Không Hổ phù mất từ lâu , chỉ là bệ hạ tuyên cáo chuyện bên ngoài thôi mà."
Hóa vật quan trọng như trong tay tổ mẫu? Tại Tổ mẫu trao món đồ quý giá cho Dung Hà, nếu như bà tham vọng trong lòng của Dung Hà, nhưng vẫn quyết định trao nó cho Dung Hà, chứng tỏ bà từng oán hận với hoàng triều họ Tưởng ?
Cảm tình của Ban Họa dành cho Vân Khánh đế phức tạp, cảm ơn ông chăm sóc , cũng hận bản tính lãnh huyết vô tình của ông , một kẻ qua sông đoạn cầu ám hại tổ phụ. Hồi còn nhỏ tổ phụ luôn chăm sóc cho nàng từng ly từng tí, mỗi một ký ức về tổ phụ đều vui vẻ và hạnh phúc.
Nàng thể tự tay hãm hại Vân Khánh để nhưng cũng thể lơ nỗi đau đớn mà tổ phụ từng gánh chịu.
"Dung Hà." Ban Họa lẳng lặng Dung Hà, "Chàng sẽ thành công."
Vương triều Tưởng gia cuối cũng cũng đến ngày hoán đổi triều đại.
Thịnh cực tất suy, triều đại đổi là chuyện định từ .
Dung Hà cho là lấy đủ dũng khí để nghênh đón bão tố ập tới, thế nhưng ngờ chỉ gió thoảng và mưa phùn lướt qua , sự chênh lệch của sông và biển cho cảm nhận thế nào là "hạnh phúc đến bất ngờ".
"Còn...." Ban Họa ngượng ngùng Dung Hà, "Có thể cho xem thử hổ phù trông như thế nào ? Thiếp tò mò quá sức."
Hổ phù đúc bằng vàng, kiểu dáng oai phong, nhưng trông khá xinh xắn, Ban Họa lật qua lật xem mấy , "Nghe Hổ phù lợi hại, thực tế cũng bao nhiêu tác dụng. Điều binh khiển tướng, điều quan trọng là quân lính nguyện ý theo mệnh lệnh của mới , đôi khi hổ phù đắc dụng, thế nhưng cũng lúc nó chỉ là biểu tượng, thứ khó nắm chắc trong tay nhất chính là lòng ."
"Ta cũng nếu chỉ trông cậy mỗi hổ phù thì thế điều binh khiển tướng." Dung Hà thấy Ban Họa ném sang một bên như ném một món đồ choi, "Thế nhưng một thời điểm nào đó thì nó cũng hữu dụng."
"Chàng cần với mấy cái chuyện tốn chất xám thế ." Ban Họa đem hổ phù trả cho Dung Hà, "Đói bụng , ăn thì hơn."
Nàng lên, bỗng nhiên híp mắt hỏi: "Chàng còn chuyện gì giấu giếm nữa ?"
Dung Hà đăm chiêu suy nghĩ một hồi lâu, đó lắc đầu chắc nịt.
"Ngoan." Ban Họa Yỗ vỗ đầu của , "Thành thật như là ."
Sau khi Trữ vương đăng cơ, lấy quốc hiệu là "Phong Ninh", từ vốn ngụ ý "mùa màng mùa, cuộc sống bình yên", nhưng mà cuộc sống bình yên của dân chúng triều Đại Nghiệp kéo dài lâu, dân chúng nổi dậy khắp tứ phương, quan viên trong triều hết đổi chuyển khác, Trữ vương theo lời a dua gièm pha, hở chút là nổi giận đùng đùng, thèm bận tâm đến thể diện của chúng triều thần.
Phàm là quan viên từng qua với Thái tử đều kết cục , chỉ như , trong cung thường xuyên cung nữ ngược đãi tới chết, chẳng mấy chốc hành vi tàn bạo của Phong Ninh Đế lan truyền khắp bộ Đại Nghiệp. Con đường lên đế vị của Phong Ninh Đế vốn bất chính, lời đồn cha và của Phong Ninh Đế đều giam lỏng, thậm chí ngay cả dân chúng ở huyện châu xa xôi cũng thể tường thuật câu chuyện Phong Ninh Đế từng bức vua thoái vị như thế nào, tay nhuốm m.á.u tanh , hành vi hung tàn của trong cung nhiều cỡ nào.
Dân tâm là thứ kỳ quái, đa dân chúng đều thể nhẫn nhục chịu đựng dám bộc lộ suy nghĩ phản nghịch, nhưng khi việc của đầu phá tan ranh giới giới hạn của bọn họ, bọn họ sẽ điên cuồng phản kháng, cho dù mất mạng sống cũng lật đổ kẻ đáng ghét đang vị trí cao nhất .
Ngay khi Phong Ninh Đế đang nổi giận đùng đùng trong buổi chầu triều, bách tính Tiết châu nổi dậy tạo phản, Hơn nữa chỉ mỗi dân chúng tạo phản mà quan viên địa phương kết hợp với dân cùng lên tạo phản.
Cố Diệp Phi
Lúc mới nhớ tới, Triệu gia Phong Ninh Đế cách chức điều đến châu chuyện khác từ lâu , thứ sử tiết châu là con trai trưởng dòng chính của Triệu gia, thảo nào thể nhẫn nhịn , quyết tâm lên tạo phản.
Tiết châu nâng cờ dẹp loạn, Đông châu, Tây Châu và các châu huyện lớn khác cũng hưởng ứng, quân đội triều đình liền tiếp đánh bại lui quân, Tưởng Lạc suốt ngày nổi nóng cũng yên, ngay cả mấy tín phái đều phản quân đánh bại, cuối cùng hơn nửa đất đai Đại Nghiệp đều rơi tay phản quân.
Các Triều thần thúc thủ vô sách, Tưởng Lạc liền tục nổi giận, lúc mới hối hận bản cách chức hết mấy quan viên đủ khả năng cầm quân khiển binh, điều họ ngoài biên cảnh, hiện tại trong triều còn ai đủ sức việc .
"Bệ hạ." tên tiểu thái giám luôn hầu hạ bên cạnh Tuởng Lạc , "Nô tài thấy vẫn còn một nguời tài đủ sức điều binh, chỉ sợ bệ hạ thấy tên của nguời, bệ hạ sẽ bất mãn."
"Ai?" Hiện tại Tưởng Lạc chẳng khác nào ruộng khô cần nuớc, thấy tiểu thái giám bên cạnh nghĩ kế giúp , liền vội vàng hỏi, "Đám nguời là thứ vô dụng, ngày thường thì năng thánh thót, thế nhưng đến thời điểm mấu chốt thì một ai dám lên tiếng."
"Là Thành An Hầu Dung Quân Phách."
"Hắn?" Tưởng Lạc cau mày, "Hắn chỉ là một quan văn, thể chiến trường?"
"Mặc dù am hiểu điều binh, nhưng phu nhân của sinh trong võ tướng thế gia." thái giám , "Lúc Dung Hà luôn nhà ngoại tổ phụ của ngài chăm nom, là Hầu gia triều Đại Nghiệp, thời khắc mấu chốt như thế , cho dù ló mặt , cũng tỏ hăng hái giúp sức cho triều Đại Nghiệp."
"Huống hồ, nếu cẩn thận c.h.ế.t ở chiến trường, như cái gai lớn trong lòng ngài cũng nhổ bỏ, kế sách chẳng khác nào một mũi tên b.ắ.n hai con nhạn."
"Nói chí lí." Tưởng Lạc bừng tỉnh đại ngộ, chỉ hận thể đẩy Thành An Hầu con đường chết, thế nhưng vẫn tìm nhược điểm của Thành An Hầu, hiện tại c.h.ế.t ở chiến trường, vì quốc vong , còn ai dám hó hé lời nào?
"Nói chuẩn lắm, , truyền chỉ."
"Phải , Dung Hà và Ban Họa mang binh khỏi thành, phái trọng binh canh gác cẩn thận chỗ ở của Ban gia, để bọn họ khỏi thành."
Trước khi đạo thánh chỉ phát , Dung Hà sai dời Ban gia khỏi kinh thành, " họ Ban" lưu ở trong thành bởi vì bước chân khỏi cửa cho nên ai hoài nghi phận của bọn họ. Khi của nha môn bộ binh đem quân đến gác ở sân Ban gia, "Ban Hoài" và "Ban Hằng" còn mở tung nửa cánh cửa sổ, ló đầu chửi bới ỏm tỏi suốt nửa ngày, để cho thấy " Ban gia" vẫn thức thời, bản tính chả .
Cùng lúc với việc " Ban gia" khống chế thì đạo thánh chỉ của Phong Ninh Đế đưa tới phủ Thành An Hầu.
Không ngoài dự tính của Phong Ninh Đế, khi tin " Ban gia" giam lỏng, hai vợ chồng Thành An Hầu hoảng hốt, cuối cùng cũng ngoan ngoãn hành lễ lĩnh chỉ, sáng sớm hôm liền dẫn tuỳ tùng và "năm vạn" nhưng kê lên thành "hai mươi vạn" quân viễn chinh khỏi thành.
Phong Ninh Đế căm ghét Dung Hà, cho nên lúc Dung Hà khỏi thành, thậm chí lễ tiễn đưa Dung Hà, chỉ tùy tiện phái một quan viên tầm thường tiễn đưa cho lệ mà thôi.
Hành vi của càng khiến cho nhiều triều thần thất vọng đau khổ hơn, bao gồm cả một vài quan viên luôn theo ủng hộ .
Sau khi khỏi địa giới kinh thành, quân viễn chinh một mạch về phía nam, dám trì hoãn nửa bước.
Trên đường , binh sĩ quấy phá dân, thậm chí còn hư hại đồng ruộng, Dung Hà hạ lệnh trách phạt những binh lính , bọn họ còn phục, cuối cùng bọn họ phát hiện khả năng b.ắ.n cung của họ sánh bằng Dung Hà, hơn nữa kỹ năng sử dụng giáo của họ cũng bằng một cô gái như Ban Họa, cuối cùng đều ngoan ngoãn lời.
"Tướng quân, phía chính là địa giới của bọn phản quân." Quan tiên phong ruổi ngựa tới bên cạnh Dung Hà, "Xin tướng quân hạ lệnh."
"Các vị tướng sĩ đường vội vã, chắc thấm mệt , tiên hãy dựng trại ở tạm, nghỉ ngơi dưỡng sức."
"Rõ.
Quan Đi đầu thầm vui mừng, quả thật bọn họ lên đường vội vã, bây giờ ai cũng mệt mỏi, nếu lúc khơi chiến, bọn họ chống đỡ phản quân? Có điều, lương thảo chỉ hạn, thời gian thể kéo quá dài, đến lúc đó lương thảo đủ, chắc chắn sẽ thất bại.
"Sau khi dựng doanh trại xong, Dung Hà và Ban Họa cùng ở một doanh trướng, các tướng sĩ khác quen với việc , cho nên cũng cảm thấy cái gì kỳ quái, Suốt đoạn đường hành quân, bọn họ tài năng của Phúc Nhạc quận chúa thuyết phục, tuy là phận nữ nhi, nhưng nhiều binh sĩ vẫn còn kém xa nàng.
Đáng tiếc chẳng là nam nhi, bằng Ban gia kế nghiệp.
nghĩ đến Ban gia hiện đang bệ hạ giam lỏng trong kinh thành con tin, các tướng sĩ cảm thấy căm phẫn, vốn dĩ do đế vương bất nhân, dẫn tới thiên hạ đại loạn, cuối cùng bức ép một cô gái bước chiến trường, còn nắm nhà uy h.i.ế.p , bọn họ đều là những dân tục tằn thế nhưng vẫn thể chấp nhận việc của Tưởng Lạc.
Chỉ thương cảm Thành An Hầu cùng Phúc Nhạc quận chúa, hai họ lúc vẫn còn đang trong tân hôn, thế nhưng rơi cảnh phiền muộn .
"Thấy thái độ của tướng quân tựa hồ cũng đối đầu chính diện với quân phản loạn." Một vị lão tướng lắc đầu, cho dù trong lòng hàng vạn hàng nghìn nỗi lo, lúc cũng thể thốt .
"Ai đánh với phản quân." Một vị tuớng quân trẻ tuổi mặc ngân giáp nổi giận , "Chúng tướng sĩ, để thủ vệ biên cương quốc gia, chống kẻ thù bên ngoài chứ là chĩa vũ khí dân vô tội của đất nước ."
Mấy tướng lĩnh khác gì, ai nấy đều mang tâm sự nặng nề, vì tất cả , những phản quân là dồn bước đường cùng cho nên mới lựa chọn tạo phản, nhưng những tướng sĩ như bọn họ đều rõ bọn họ sai, bởi nếu xung đột vũ trang với , ai lấy vui vẻ chứ?"
"Con nó, mấy ông dứt khoát lên cái coi." Vị tướng quân mặc ngân giáp mắng, "Đi bán mạng cho một thắng hoàng đế não tàn là điều sỉ nhục lớn nhất của ông đây."
Vị tướng quân ngân giáp xuất võ tướng thế gia, tuy rằng hiển hách bằng Ban gia thế nhưng cũng truyền thừa mấy đời, mới gia nhập trong quân đội tới mấy năm, ngờ đầu tiên chiến trường g.i.ế.c kẻ thù bên ngoài mà là c.h.é.m g.i.ế.c dân cùng nước, điều cho thấy sỉ nhục vô cùng.
"Bớt nhảm ." Lão tướng , "Nếu để cho những khác thấy, ngươi c.h.ế.t chắc."
"rắc...." Có đạp cành khô.
Mấy tướng lĩnh đầu , thấy Phúc Nhạc quận chúa mặc nhuyễn giáp màu vàng cách đó xa.
"Mạt tướng gặp qua quận chúa." Các tướng lĩnh mặt mày tái mét, vội vàng dậy hành lễ với nàng.
Lần Ban Họa theo quân, còn thêm một danh xưng "Hữu tướng quân" Có thể thấy bệ hạ hiện nay quyết tâm đẩy Ban gia xuống nước.
Có triều thần phản đối chuyện Ban Họa chiến trường, từ đến nay triều Đại Nghiệp từng phụ nữ đảm nhận chức tướng quân, nhưng ý kiến đều Phong Ninh Đế phản bác bởi lý do là: trong sử sách từng phụ nữ đảm nhiệm chức tướng quân.
Người phụ nữ trong sử sách , vì Phúc Nhạc quận chúa ? Lẽ nào nàng trách nhiệm với triều Đại Nghiệp, một lòng với triều Đại Nghiệp ? là quận chúa, ngay cả chút giác ngộ đó cũng ư?
Ý câu chính là, nếu Ban Họa đồng ý chiến trường, tức là nàng lòng trung thành với triều Đại Nghiệp, đáng trừng phạt.
Tất cả đều Phong Ninh Đế chỉ ngụy biện mà thôi, thế nhưng ai dám cho Phúc Nhạc quận chúa.
Bởi vì những dám xả vì nghĩa còn chỗ trong triều từ lâu , một ít quan viên bám trụ đến giờ đều là những kẻ nhát gan.
Không hợp với phép tắc cũng , dù cái thiên hạ rối loạn từ lâu , để cho một cô gái chiến trường cũng chả chuyện gì to tát.