TA LÀ CÔ GÁI ĐƠN GIẢN THẾ THÔI !!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-11-10 06:35:34
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dung Hà nghĩ tới trong cung còn những bí ẩn , ngay cả y cũng .
Đức Ninh Trưởng Công chúa là một vị kỳ nữ cho sợ hãi than thầm, khó trách năm đó vô binh sĩ trong kinh thành khuynh đảo vì bà, đồng thời gọi bà là nhất mỹ nhân Đại Nghiệp, Dung Hà nghĩ rằng Đức Ninh Trưởng Công chúa chỉ gánh chữ mà thôi.
"Họa Họa." Dung Hà nhẹ nhàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Ban Họa: "Ta tặng thêm phong hào cho tổ mẫu."
Ban Họa cứ thế chỉ chốc lát gật đầu: "Tốt lắm."
Tổ mẫu quan tâm những hư danh khi c.h.ế.t nhưng nàng quan tâm, nàng hi vọng trăm năm ngàn năm vạn năm bách tính đều , những năm cuối triều Đại Nghiệp, xuất hiện một vị Công chúa cực kỳ tầm thường.
Sách sử cũng thiên vị công thành danh toại.
"Cảm ơn." Nàng áp n.g.ự.c Dung Hà, tiếng tim đập của y, chậm rãi nhắm mắt .
Dung Hà vỗ nhè nhẹ bả vai Ban Họa, động tác dịu dàng giống như đối với một món trân bảo độc nhất vô nhị. Ban Họa cựa quậy trong n.g.ự.c y gì. Trong nội tâm nàng nhiều điều , thế nhưng lúc chuẩn mở miệng cảm thấy lời cứng nhắc bất lực.
Có lẽ y hiểu nàng.
Hai ngày là đại điển phong hậu, trời còn sáng thì Ban Họa dậy rửa mặt trang điểm.
Mỗi một món đồ trang sức đều là trân bảo đời khó tìm, mỗi một sợi tơ dây đều là tuyển chọn tỉ mỉ mà , một khắc khi áo bào đỏ rực thêu đuôi Long Phượng thật dài mặc lên Ban Họa, cung nhân ở đây khỏi sợ hãi thầm than.
Bọn họ đều là hạ nhân mặt mũi trong cung, cũng từng thấy dáng vẻ Phúc Bình Thái hậu mặc Phượng bào, nhưng bao giờ thấy Phúc Bình Thái hậu Phượng bào lộng lẫy mỹ lệ như . Nó phô trương xa hoa quý khí đẽ, nếu mặc khác khả năng trở nên phô trương tục tằng. lúc mặc Hoàng hậu nương nương, y phục giống như cố ý đặt .
Khó trách Hoàng Thượng cố ý hạ lệnh, để Tú Nương chiếu theo miêu tả trong sách cổ, một bộ Phượng bào như , tới vẫn chỉ bệ hạ hiểu rõ vẻ của nương nương nhất.
Mặc phượng bào nhưng đội mũ phượng. Ban Họa tám mệnh phụ đồng hành, phượng liễn đến Chiêu Dương điện. Trên đại điện, quần thần mệnh phụ sắp xếp theo phẩm cấp, im lặng chờ phượng giá.
"Hoàng hậu nương nương giá lâm!"
Mười hai giọng truyền xướng, từng tiếng từng tiếng truyền đến trong điện, khi Ban Họa bước trong điện, quần thần và mệnh phụ cùng hành đại lễ.
"Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Tám tầng gấm đỏ trải đất, chân Ban Họa đạp gấm vóc, giống như dẫm nát đám mây.
Dung Hà ở chỗ cao nhất điện, Ban Họa bước lên gấm đỏ qua, dừng bậc vàng, chầm chậm khẽ chào Dung Hà: "Thiếp tham kiến bệ hạ."
Dung Hà xuống bậc thang đưa tay đỡ Ban Họa dậy,mở miệng ngay mặt quần thần chúng mệnh phụ: "Hoàng hậu đối với trẫm, là tay, là chân, là một nửa của trẫm, cần đa lễ như ."
Trong lòng xôn xao, mặt , coi trọng Hoàng hậu nương nương như thế, bệ hạ cũng quá mức thật.
Dung Hà mặc kệ triều thần nghĩ như thế nào, y phí hết tâm tư đế vị, vì cố ý nịnh nọt những triều thần . Y lấy mũ phượng từ trong khay lễ quan giơ cao, tự tay đội lên đầu Ban Họa.
Mũ phượng, so với mão của Đế Vương, là phận tượng trưng. Bình thường mà , đại điển phong hậu thì mũ phượng của Hoàng hậu mệnh phụ đức cao vọng trọng đội cho, Phượng ấn bảo sách cũng là như thế, nếu Hoàng hậu Thái hậu thuận mắt, Thái hậu đến lễ đội mũ cũng khả năng, nhưng Hoàng Đế tự đội cho Hoàng hậu thế , trong sử sách bao giờ ghi chép qua.
Cố nhân từng bảo, nam là trời, nữ là đất, trời cao hơn đất, thể để Hoàng Đế tự đội cho Hoàng hậu, quá hợp hợp thể thống.
Đám quan chức chuẩn đại điển phong hậu lén lau mồ hôi, bọn họ nghĩ tới bệ hạ sẽ như . Quay đầu mắt Chu phu nhân bọn họ mời tới, quan viên cầm đầu lúng túng : "Chu phu nhân, xem. . ."
"Rất . " Chu phu nhân : "Đế hậu hài hòa, long phượng trình tường*, là may mắn của Doanh triều chúng ."
*Long, Phượng báo điềm lành.
"Chu phu nhân đúng, long phượng trình tường, chính là dấu hiệu đại cát."
Đã đến lúc , điềm lành cũng nhất định là .
Phượng ấn, bảo sách đều do Dung Hà tự giao cho Ban Họa. Ban Họa bưng kim sách trong tay, ngẩng đầu nam nhân thần sắc ôn hòa mắt, chậm rãi .
"Tới." Dung Hà nâng bàn tay Ban Họa đến mặt.
Ban Họa trừng mắt , nắm tay bỏ lòng bàn tay y.
Dung Hà lôi kéo nàng chỗ cao nhất trong điện, nơi đặt ghế long phượng gấp đôi, hai phu thê nắm tay xuống song song.
"Quỳ!"
Văn võ bá quan, mệnh phụ nữ quyến, cùng quỳ xuống, hành lễ ba bái chín quỳ.
Đại điển phong hậu của triều Đại Nghiệp, Hoàng hậu bình thường là tách nhận lễ, triều thần một bái ba quỳ, mệnh phụ thì là ba bái chín quỳ. Quy củ Hoàng hậu nhận nam nữ cùng bái triều Đại Nghiệp , trong lịch sử gần đây ghi chép một , chính là Thuần Minh Hoàng hậu gần một ngàn năm .
Thuần Minh Hoàng hậu, cùng Khai Nguyên Đế đồng cam cộng khổ, gầy dựng cơ nghiệp đời , Đế Vương ngưỡng mộ, triều thần kính trọng, sử sách ít nữ hùng.
dã sử còn một cách khác, tình cảm giữa Thuần Minh Hoàng hậu và Khai Nguyên Đế vạn năm cũng lắm, Khai Nguyên Đế nghi kỵ Thuần Minh Hoàng hậu, thậm chí dự định phế Thái Tử Thuần Minh Hoàng hậu sinh , vẫn là triều thần khuyên can, Khai Nguyên Đế mới từ bỏ quyết định .
Thuần Minh Hoàng hậu phụ tá ba Đế Vương, lúc bà qua đời, tôn nhi của bà đau lòng thôi, bãi triều hai mươi tám ngày, mỗi nhắc đến vị tổ mẫu , vẫn đau buồn dứt.
Có triều thần triều đình thuộc lịch sử, cho nên thấy Hoàng Thượng kiên trì lấy quy chế đại điển phong hậu của Thuần Minh Hoàng hậu, đại điển phong hậu cho Ban Hoàng hậu, bọn họ liền hiểu địa vị Hoàng hậu trong lòng bệ hạ.
Vị Ban Hoàng hậu cũng coi là truyền kỳ một đời, xuất sinh huân quý, liên tiếp từ hôn ba , ngay lúc nghĩ khuê danh của nàng hao tổn nhiều, khả năng tìm binh sĩ , nàng đính hôn cùng bệ hạ là nhất mỹ nam tử Kinh Thành.
Sau đó bệ hạ Vân Khánh Đế trách phạt, Nhị hoàng tử giám quốc chán ghét vứt bỏ, tất cả lo lo , vị Ban Hoàng hậu dẫn đại phu đến phủ Thành An Hầu.
Đây là trọng tình trọng nghĩa, nhưng cũng là cử chỉ cực kỳ xúc động. Lúc thể Vân Khánh Đế , tính tình kém, thường phát tác với khác, hành động của Ban gia coi là đối nghịch Vân Khánh Đế.
Ban gia thực chức trong triều, nếu nhắm trúng Vân Khánh Đế chán ghét mà vứt bỏ, Ban gia sẽ sống dễ chịu lắm. Thế nhưng Ban gia vẫn mắt toét như , thái độ với bệ hạ lúc vẫn là Hầu Gia như đây.
Dệt hoa gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khó. Bọn họ chút hiểu vì khi bệ hạ đăng cơ đối với Ban gia như . Nếu bọn họ mặc kệ ngươi hiển hách nghèo túng, nhạc gia đối với ngươi như đây, bọn họ cũng cảm kích phần ân tình .
Nói đến Ban gia cũng thật sự là vận thế đến khó hiểu, ám sát chết, gia khố vẫn thể sống đến phong quang hiển hách.
Đây là mệnh ông trời định sẵn, khác cũng chẳng .
Cố Diệp Phi
Chu phu nhân yên tĩnh trở trong đội ngũ nữ quyến, Âm thị xếp cùng hàng thấy bà trở về, một tiếng gật đầu với bà.
Âm thị nhạc mẫu Hoàng Đế, trong đám nữ quyến vô cùng địa vị, cho dù là Chu phu nhân cũng lễ nhượng ba phân. Thấy Âm thị mỉm với , Chu phu nhân trả đối phương một nụ , bà nhỏ giọng bên cạnh Âm thị: " Chúc mừng phu nhân tìm giai tế."
Còn nhớ ba năm đây bà mai cho binh sĩ Nghiêm gia, lúc , Nhị Lang Nghiêm gia ngu , Ban gia càng là mắt cao hơn đầu, ngay cả Nhị công tử Thừa tướng gia tài mạo cũng chướng mắt. Không nghĩ tới vận mệnh luôn thú vị như , Nghiêm gia sớm xuống dốc, Ban gia vẫn là Ban gia mấy dám chọc.
Nếu Ban gia năm đó đủ cứng rắn hơn, để ý tâm ý của nữ nhi, để Ban Hoàng hậu gả cho Nghiêm Nhị Lang thì triều đình sợ chỗ cho Ban gia đặt chân.
Rể hiền, rể tài, Ban gia thực sự tìm một nữ tế* cưỡi rồng, coi nữ nhi , ánh mắt ai mà hâm mộ nhà họ chứ.
*con rể.
"Quá tam ba bận, rời ba vận rủi, chờ lấy may mắn tích lũy dùng?" Âm thị Chu phu nhân đang cố ý lấy lòng, bà , ngẩng đầu nữ nhi điện sóng vai cùng Hoàng Đế, nụ mặt chút lạnh nhạt: "Ta cầu nhiều, chỉ trông mong nàng đời lo, dắt tay bệ hạ đến già."
Đuôi lông mày Chu phu nhân khẽ nhúc nhích, bà há to miệng, trầm mặc xuống.
Đã trở thành nữ nhân của Đế Vương, thể đời lo?
Bệ hạ thể quên tình cũ, một mực ngưỡng mộ với Ban Hoàng hậu xem như kết cục nhất .
Điều bà hiểu, chắc hẳn Tĩnh Đình Công phu nhân cũng rõ ràng, nhưng bà thể , mà Tĩnh Đình Công phu nhân hiểu.
Đại điển phong hậu kết thúc, yến hội bắt đầu, Ban Họa tháo mũ phượng nặng nề đầu xuống, mặc váy xoè phượng tường cửu thiên, chải búi tóc Phi Vân một nữa .
Đế hậu dùng chung một bàn, uống ba chén cùng quần thần, đám liền tùy ý.
Ban Họa lén xoa cổ, khuôn mặt nhỏ gắng gượng, bên miệng nhỏ giọng : " Có cổ cong ?"
"Vẫn thẳng, . " Dung Hà nhéo phía nàng, nàng nhột rụt đầu né tránh: "Đừng quậy, nhột."
Dung Hà nhỏ giọng bên tai nàng: "Chờ trở về sẽ xoa bóp cho nàng."
"Chỉ là xoa bóp?" Ban Họa nghi ngờ y.
Dung Hà nàng một nụ hết sức dịu dàng.
"Cầm thú." Ban Họa nhỏ giọng mắng.
"Ta chỉ cầm thú với mỗi nàng." Dung Hà ngôn từ chính nghĩa : "Nàng nhất định chịu trách nhiệm với ."
Ban Họa nhíu mày: "Bình thường đối với còn ?"
Dung Hà lén xoa tay Ban Họa: "Còn thể hơn một chút."
Vương Đức đoan đoan chính chính lưng Đế hậu, mặt chững chạc đàng hoàng nhưng nội tâm sóng to gió lớn. Ai thể nghĩ tới, Đế hậu chuyện ... Không hổ như thế?
"Phụ . " Ban Hằng ở phía nhỏ giọng với Ban Hoài: " Người thấy ?"
"Cái gì?" Ban Hoài để đũa xuống, cúi đầu uống một ngụm rượu, mặt đỏ ửng vì uống rượu.
"Gần đây đại thần chuẩn kế hoạch dâng tấu cho bệ hạ để quảng nạp hậu cung, khai chi tán diệp." Ban Hằng cảm thấy những triều thần đang xen việc của khác, việc gì cứ chằm chằm quan tâm hậu phòng của khác. Có tâm tư , tạo phúc cho bách tính.
"Ta thấy những đại thần rắp tâm , bệ hạ đăng cơ, Long ỷ còn nóng, bọn họ vội vã để bệ hạ nạp phi, đây là để bách tính thiên hạ cảm thấy bệ hạ là một háo sắc ?" Ban Hoài mắng: " Ai lời , đó loạn căn cơ triều Đại Doanh , chừng là dư nghiệt tiền triều."
Ban Hằng gật đầu: "Phụ lý!"
Các nữ quyến động tác mật giữa hai Đế hậu, trong lòng hâm mộ Ban Họa tới cực điểm. Gả cho nhất mỹ nam tử Kinh Thành , nào mỹ nam tử đầu biến thành Hoàng Đế, nàng chờ chút liền biến thành Hoàng hậu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-co-gai-don-gian-the-thoi/chuong-133.html.]
Khi còn bé các nàng sánh bằng Ban Họa, nghĩ tới triều đại đổi vẫn sánh bằng, thật khiến ghen ghét chịu nổi .
"Không nữ nhân của Dương gia hối hận ?" Một vị nữ quyến ở cuối một nữ quyến khác, giọng điệu khinh miệt : " Đó là Dương thị ? Không nghĩ tới hôm nay nàng cũng thể đến đây, sợ bệ hạ thấy nàng mà tâm tình ?"
"Loại nữ nhân gì để ?" Một vị nữ quyến khác trào phúng : " Năm đó thi cốt trưởng bệ hạ lạnh, nàng kịp chờ đợi tái giá, lúc ít còn , Dương thị sớm trong sạch cùng nam nhân gả , chỉ đợi Dung Đại lang tắt thở thôi."
"Chuyện . . . Không thể nào, lúc đó Dương thị đang thai ?"
"Lúc Dung Đại lang bệnh nặng như , hài tử của vẫn là hai chuyện. " Vị nữ quyến lạnh hơn: "Ai đứa bé mà , dù nếu là bệ hạ, tuyệt đối quên nhục nhã ."
Nữ quyến khác nhao nhao im lặng, dù việc liên lụy đến chuyện riêng trong nhà bệ hạ, các nàng sợ quá nhiều, đến lúc đó truyền đến tai bệ hạ, chỗ gì với các nàng.
Dương thị nữ quyến khác đang đàm luận về , nàng chỗ cuối cùng ở đại điện, ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên. Nàng cũng nghĩ tới, hài tử mười tuổi của Dung gia năm đó, mà lá gan tạo phản, còn trở thành Hoàng Đế tân triều.
Song hiện tại của phu quân nàng , nàng và bên hạ chút tình nghĩa nhân, cho nên nghĩ hết cách để nàng xuất hiện đại điện, thế nhưng nàng chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, ngay cả dũng khí Đế hậu cũng .
Yến hội kết thúc, Dương thị cũng hề ăn, nàng ngơ ngác lên, thuận dòng đại điện, cho đến khi lưng truyền tiếng sắc nhọn, nàng mới hoảng hốt.
"Bệ hạ đối với nương nương thật ."
"Dáng vẻ Hoàng hậu mặc Phượng bào thật xinh , uy nghiêm hoa lệ."
"Cũng , Hoàng hậu nương nương ở đây, những như chúng chỉ như nắm bụi."
Dương thị đầu , mấy nữ quyến tụ một chỗ, đang những lời khen Hoàng hậu nương nương. Mấy nữ nhân nàng , lúc Ban gia Lệ vương xét nhà, các nàng còn nỗi đau của khác, bây giờ đổi mặt đổi sắc.
Lúc , một nữ nhân đến mặt nàng , Dương thị nhịn mở miệng : "Triệu phu nhân."
Nàng gọi chính là phu nhân Triệu Trọng, nàng quan hệ giữa phu nhân Triệu Trọng và Hoàng hậu nương nương tệ, nếu nàng thể Triệu phu nhân dẫn tới, gặp mặt Hoàng hậu nương nương thì .
Chuyện năm đó là nàng đúng, thế nhưng ba Dung gia năm đó c.h.ế.t kỳ lạ, mặc dù nàng là ai tay, nhưng bọn họ tuyệt đối c.h.ế.t bình thường. Nàng tham sống sợ chết, lòng lạnh lùng, bệ hạ trả thù nàng cũng thể, nhưng đừng liên lụy nhà của , nàng vẫn còn hai đứa con.
"Ngươi là?" Thời gian Triệu phu nhân ở kinh thành nhiều, quen thuộc Dương thị, cho nên gặp một nữ nhân thần sắc chút sợ hãi gọi , chút ngoài ý .
"Thiếp Dương thị, tôn tức của Vương Tử Đức."
Triệu phu nhân suy nghĩ kỹ càng, lập tức giật : "Thì là Vương phu nhân."
Trên mặt Dương thị chút hổ, phúc nữa với Vương phu nhân, trịnh trọng hành lễ: "Thiếp tham kiến Triệu phu nhân."
"Vương phu nhân cần đa lễ. " Sắc mặt Triệu phu nhân nhàn nhạt: "Không Vương phu nhân gọi chuyện gì."
"Thiếp một chuyện nhờ, cầu Triệu phu nhân đồng ý."
Triệu phu nhân đoán dụng ý của nàng , đợi Dương thị mở miệng liền trực tiếp : "Ta đại khái ý của ngươi, việc sẽ nhắc đến với Hoàng hậu nương nương, về phần nương nương đồng ý gặp ngươi , dám hứa chắc."
Triệu phu nhân đồng ý giúp đỡ, Dương thị cảm kích, cho nên liên tục lời cảm tạ với Triệu phu nhân. Triệu phu nhân nhiều lời với nàng , cùng Âm thị và mấy quý phụ.
Dương thị thấy các nàng nữ quyến khác lấy lòng, nhịn nghĩ, nếu năm đó nàng vội vã tái giá, mà cùng Dung Hà vượt qua khổ sở nhất thời, mới gả cho khác, hôm nay nàng cũng là một thành viên trong đó ?
"Triệu tỷ tỷ, Dương thị tìm ngươi?" Chu phu nhân đầu mắt Dương thị tại chỗ, nhỏ giọng : " Nàng ... Ngươi vẫn nên cách xa chút."
Triệu phu nhân : "Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, hiểu ."
Âm thị : "Nhìn tính tình của ngươi, cũng quản chuyện nhàn rỗi , chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương gì?"
Triệu phu nhân nghĩ tới mà Tĩnh Đình Công phu nhân đoán chuẩn như , nàng đè thấp cuống họng: " Mấy ngày quả thật nương nương đề cập với , xem thử Dương thị là hạng gì."
Âm thị bật , nửa ngày mới bất đắc dĩ lắc đầu.
Đứa nhỏ việc vẫn vô kỵ như thế, Dương thị bệ hạ chào đón, một bệ hạ chào đón thì cần gì gặp?
Trong Đại Nguyệt cung, Ban Họa giường rồng, mềm yếu xương ghé Dung Hà, nhưng tay thành thật chọc tới chọc lui y.
"Họa Họa. " Dung Hà bắt lấy tay nàng đang loạn: "Trên nàng còn đau ?"
Ban Họa chớp mắt một tiếng: "Chàng đoán thử coi?"
"Thử một liền . " Dung Hà đè , ngậm vành tai nàng trong miệng, giọng mập mờ: "Ta nàng xoa xoa, sẽ đau nữa."
Nhấn một cái hơn nửa canh giờ, Ban Họa quấn trong chăn Dung Hà mặc y phục buộc tóc, còn thức đêm phê duyệt tấu chương, loại ngôn ngữ khó mà hình dung là nỗi đau của khác, nhịn duỗi cánh tay trơn bóng, phất tay với Dung Hà: " Bệ hạ, hãy cố gắng."
"Ta thấy nàng đang nỗi đau của khác. " Dung Hà sửa sang vạt áo, đến bên giường xoay hôn lên môi Ban Họa: "Mấy ngày nàng luyện thư pháp , đúng lúc giúp ở thư phòng."
"Không nữ nhân ở giường đáng tin ?" Ban Họa trùm mền lên đầu, giấu cả trong mền: "Chàng mau mau, đừng ảnh hưởng ngủ."
Dung Hà cách mền vỗ m.ô.n.g nàng: "Nàng là phụ tình, giữ lời."
Cạch cạch.
Từ trong chăn ném một cái ngọc bội, là Dung Hà rơi.
"Rồi, đây là cô nương thưởng cho , giá trị ngàn lượng hoàng kim, cầm ."
Dung Hà cầm ngọc bội chăn thắt lên eo: "Cô nương, tối nay đến tìm nàng." Nói xong, y thấy đống mền giật giật, mới cửa.
Nhóm cung nhân biểu thị sớm thành thói quen với tình cảm của Đế hậu, tâm tình bọn họ định, chút nào là thích ứng.
Hôm đại điển phong hậu, là một đạo thánh chỉ phát , đại ý chính là vì chúc mừng Hoàng hậu của trẫm chính thức nhậm chức, khắp chốn mừng vui, năm nay thuế má cả nước giảm ba phần.
Bởi vì Lệ vương giày vò, bách tính ảnh hưởng ít hoặc nhiều, giảm ba phần thuế má đối bọn họ mà chính là một chuyện vui lớn.
Trong lúc tất cả bách tính Kinh Thành nhất thời đang tán thưởng bệ hạ và Hoàng hậu, chúc phúc bọn họ trường mệnh thiên tuế, cũng chúc phúc bọn họ con cháu đầy đàn hiếu thuận. Không đến mấy ngày, lời đồn biến thành Hoàng hậu nương nương là Kim Phượng hạ phàm, cố ý đến phụ trợ bệ hạ đăng cơ, bệ hạ và Hoàng hậu bên , triều Đại Doanh càng ngày càng .
Tin đồn sắc thái thần thoại, trong dân chúng sức hút, triều thần coi gì. Dù bên ngoài còn bệ hạ là chân long hạ phàm, Chân Long phối Kim Phượng, đây đều là chuyện xưa trong chuyện thần thoại xưa.
Xưa đến nỗi thoại bản trong hiệu sách cũng lưu hành loại chuyện xưa .
Cho nên bao lâu , quan viên thượng tấu, bệ hạ đang lúc tráng niên, hậu cung trống rỗng, nên quảng nạp tuyển tú tiến cung, đảm nhiệm nữ quan trong cung hoặc phi tần.
Hiện tại trong hậu cung quả thực nhiều, một lớn tuổi Dung Hà thả , tuyển mới tiến cung, cho nên tỏ hậu cung chút thưa thớt. bây giờ hậu cung chủ nhân ít, tạm thời những cung nhân còn còn thừa, nếu ngày bệ hạ nạp phi tần, Hoàng tử Hoàng nữ sinh , chút cung nhân đủ dùng .
Triều thần cũng nắm chắc tình cảm Hoàng Thượng đối với Hoàng hậu đến bước nào, cho nên dám quá lời, tuyển cung nhân và tuyển tú liệt một chỗ, để bọn họ đường lui.
"Thiên hạ đại định, trẫm đành lòng hao tốn của, chuyện tuyển tú cần nhắc . " Dung Hà nghiêm mặt : "Thân là thiên tử, thể trầm mê nữ sắc, lúc nên lấy bách tính trọng."
"Bệ hạ nhân đức."
"Bệ hạ như thế, chính là may mắn của vạn dân."
Chúng thần cảm động thôi, nhao nhao quỳ lạy khen ngợi Dung Hà nhân đức, trong lúc nhất thời ai nhắc đến chuyện nạp phi.
Về phần trầm mê nữ sắc...
Hoàng Thượng thích dính một chỗ cùng Hoàng hậu nương nương, thể gọi là trầm mê nữ sắc? Đó rõ ràng là Đế hậu tình cảm hài hòa, là yêu thương Hoàng hậu, tiêu chí cường thịnh của triều Đại Doanh.
Bệ hạ hiện tại đồng ý nạp phi, nạp thôi, mấy bọn họ sang năm hỏi nữa.
Lúc Ban Họa triều thần dâng tấu để Dung Hà nạp phi thì đang trêu đùa một con chim nhỏ trong lồng. Nghe cung nhân báo cáo, nàng trầm mặc một lát: "Ta ."
"Nương nương. " Như Ý : " Bệ hạ định sẽ để nương nương đau lòng."
Nương nương nhẹ nhàng sờ đầu Anh Vũ, Anh Vũ khéo léo cọ nàng, nàng nhịn : "Chẳng bệ hạ đồng ý , biểu lộ của các ngươi, còn khó coi hơn cả ?"
Như Ý miễn gượng : "Là nô tỳ nhỏ thành to."
Lấy tính tình nương nương, chịu cùng một trượng phu với những nữ nhân khác. Bệ hạ hiện tại nạp phi, thể nạp ? Đến lúc đó giữa nương nương và bệ hạ, nhất định sẽ xuất hiện mâu thuẫn khó mà hóa giải.
"Như Ý, ngươi ở bên cạnh nhiều năm như , vẫn rõ?" Ban Họa tay đang chọc Anh Vũ, nhận khăn cung nữ đưa tới lau tay sạch sẽ: "Ta từ tới giờ buồn lo vô cớ, nhắc đến chuyện còn xảy chỉ tăng thêm phiền não cho ."
Lúc Dung Hà đối với nàng tâm ý, nàng sẽ an tâm hưởng thụ, nếu một ngày y lòng...
Ban Họa về phía ngoài cửa sổ, nam nhân mặc huyền y vượt qua cửa đến, khí thế bức , khác với dáng vẻ ôn hòa đầu tiên gặp.
Nam nhân ngẩng đầu, nàng ghé song cửa sổ vẫy tay với y.
Nam nhân vốn uy nghi bất phàm đột nhiên đến cực kỳ xinh , càng nhu hòa cũng càng thêm mê hơn xưa.
Nếu thật ngày đó, cũng thể phủ nhận tình cảm những năm .
Y vô tình nàng liền buông tay, mỹ nhân thiên hạ còn nhiều. Y nuôi phi tần của y, nàng dưỡng nam sủng của nàng, ai nợ ai.
"Đang nghĩ gì đó?" Dung Hà đến bên cửa sổ, hôn lên trán nàng.
"Ta đang nghĩ, thế nào chuyện mới thể công bằng hơn."
"Công bằng?" Dung Hà trong đầu Ban Họa đang nghĩ gì, y giống nhóc trẻ tuổi nhảy qua cửa sổ: "Có ở đây, Họa Họa cần công bằng với kẻ khác."
Hành động của y dọa nhóm cung nhân đằng hận thể dẫn đầu nhảy cửa sổ, lấy thể đệm chân Dung Hà.
Họa Họa bộ dáng Dung Hà nhảy qua cửa sổ nhịn cao giọng bật .
"Được."