TA LÀ CÔ GÁI ĐƠN GIẢN THẾ THÔI !!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Chương 136
Cập nhật lúc: 2024-11-10 06:36:30
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hòa Thân Vương đành lòng dời ánh mắt, chậm rãi mở miệng : "Nhị , đây là tội mà ngươi chịu."
"Ngay cả ngươi cũng sợ Dung Hà ?" Tưởng Lạc sấp cửa, khàn cả giọng : "Nếu ngay cả ngươi cũng mặc kệ thì thế gian ai để ý đến nữa ."
"Ngươi thật là hổ. " Ban Họa ngăn mặt Hòa Thân Vương: "Làm nhiều chuyện ác như , còn hổ giả bộ đáng thương. gặp biểu ca mềm lòng, ngươi liền ỷ sủng mà kiêu thôi."
Lưu Bán Sơn cảm thấy, từ ngữ ỷ sủng mà kiêu , hình như dùng quá phù hợp ở chỗ .
"Ban Họa..." Tưởng Lạc kinh ngạc Ban Họa, bỗng nhiên bật điên cuồng: "Ngươi là Quận chúa tiền triều ở cùng Dung Hà, sẽ kết quả gì ? Hôm nay rơi cấp độ thê thảm như thế, ngươi thì mấy ngày lành đây?"
Ban Họa lạnh: "Mặc kệ thể mấy ngày , chí ít bây giờ là Hoàng hậu, mà ngươi là tù nhân. Còn quan tâm , ngươi nên lo cho cuộc sống của ."
"Họa Họa đối với trẫm, là nhân là bạn lữ cũng là để ý nhất." Dung Hà đến bên Ban Họa, ánh mắt như hàn băng mùa đông, lạnh đến để cho phát lạnh từ bên trong: "Xem thời gian Lệ vương ngươi giam giữ ở đây vẫn quá ít, bằng thì cũng sẽ ăn linh tinh như thế."
Tưởng Lạc nhớ tới những ngày qua giam giữ trong thiên lao, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Ánh mắt Ban Họa yên tĩnh Tưởng Lạc, nàng rũ xuống mí mắt.
Dung Hà nữa mà đầu về phía Hòa Thân Vương: "Hòa Thân Vương, ngươi cảm thấy trẫm sẽ tin tưởng ám sát Họa Họa, do sắp xếp ?"
Hòa Thân Vương Tưởng Lạc trong lao, nửa ngày mới khó khăn mở miệng: "Không ."
"Nhìn xem... Điện hạ hung thủ là ai?" Dung Hà đầu về phía Hòa Thân Vương, cứ như đang hỏi một câu nhẹ nhàng.
Hòa Thân Vương trầm mặc thật lâu: "Vâng, ."
Ban Họa kinh ngạc Hòa Thân Vương, nàng vẫn cho là việc liên quan đến Hòa Thân Vương, nhưng Hòa vương bỗng nhiên , hung thủ là ai, lấy tính cách của , mà tự nguyện khai hung phạm thể là Thạch thị?
"Ai?" Dung Hà hỏi.
Trong thiên lao an tĩnh thật lâu, Ban Họa Hòa Thân Vương mở miệng.
"Vương phi của , Thạch Tố Nguyệt."
Phủ Hòa Thân Vương.
Thạch thị áo bào hoa lệ nhất của , đầu đội cửu phượng trâm, ngay ngắn ở ghế thái phi. Một khắc cấm vệ quân xông tới, nàng lộ một nụ mỉm.
"Hòa Thân Vương phi. " Đỗ Cửu bước chủ viện, nữ nhân đang ngay ngắn ghế, nàng ung dung hoa quý, mặc dù nữ nhân cực , nhưng khí độ , nữ nhân bình thường khó mà đạt đến: "Vi thần phụng lệnh bệ hạ, truy nã ngươi tiến cung."
"Truy nã?" Thạch thị chậm rãi lên: "Bản cung sớm ngờ tới một ngày , tân đế chứa chấp những cũ tiền triều như chúng , dù cũng chỉ là một cái mạng, Dung Hà thì cầm ."
Đỗ Cửu nhạt: "Vương Phi nghĩ sai , vi thần mời Vương Phi hỗ trợ điều tra án Hoàng hậu nương nương thích khách tập kích."
Sắc mặt Thạch thị tái, ngoài miệng khí thế chút yếu thế: "Bệ hạ gì, chỉ cần mệnh lệnh mà thôi, gì tìm cớ chứ. Bản cung là một nữ tử yếu đuối, chỉ thể lệnh mà thôi."
Đỗ Cửu ý trong lời nàng , bệ hạ khó xử cũ tiền triều, thủ đoạn nhỏ của nữ nhân hậu trạch. Thời điểm mật thám gặp qua ít, cho nên vốn để trong lòng.
Mắt hạ nhân bốn phía phủ Hòa Thân Vương dám thở mạnh, khẽ một tiếng: "Vương Phi, nữ tử cao vị hậu cung, thể tự tiện xưng bản cung, mong Vương Phi cẩn thận."
"Vẫn xin Vương Phi lập tức xuất phát."
Thạch thị lạnh một tiếng, ngoài cửa.
Lúc đại môn phủ Hòa Thân Vương, nàng dừng bước về phía Đỗ Cửu: "Vương gia ?"
Đỗ Cửu khom hành lễ: "Xin Vương Phi đừng lo lắng, Hòa Thân vương điện hạ ."
Thạch thị nhíu mày: "Ta hỏi là , ..." Giọng điệu nàng dừng một chút, cuối cùng tiếp tục mở miệng.
Lúc sắc trời tối, Vương Phủ ngoại trừ treo hai chiếc đèn lồng, Thạch thị thấy chút ánh sáng đường phố. Mắt nàng xe ngựa đang đậu, chế tác tinh xảo, phía còn điêu khắc Phượng Hoàng.
Vịn tay tỳ nữ đạp lên xe ngựa, nàng đầu những hộ vệ vây quanh xe ngựa, mặt tất cả những đều chìm trong bóng tối, tự dưng khiến cảm thấy sợ hãi.
Ngoài cửa Chu Tước, Thạch Tấn thủ vệ ngăn ngoài cửa.
"Thạch đại nhân, mời trở về cho, sắc trời tối, bệ hạ gặp ." Hộ vệ dám đắc tội Thạch Tấn, chỉ thể dùng lời khuyên bảo: "Nếu chuyện quan trọng, mạt tướng bằng lòng đưa sổ gấp đến Đại Nguyệt cung, nhưng lúc nếu tiến cung, chỉ sợ chút ."
"Mong chư vị thông truyền , vi thần quả thực việc gấp!"
Hai vị hộ vệ một cái, do dự thật lâu mới bất đắc dĩ : "Người đợi chút, mạt tướng sai thông báo một tiếng cho , về phần , mạt tướng dám hứa chắc."
"Đa tạ hai vị Tướng Quân!"
"Không dám dám. " Hộ vệ ý tứ : " Chúng chỉ là tiểu tướng canh cổng, xứng Tướng quân, Thạch đại nhân quá khen mạt tướng ."
"Chờ một chút, nơi Chu Tước môn. " Thạch thị xốc lên rèm xe ngựa, thoáng qua bốn phía: "Nơi là Tuyên Vũ môn."
Đỗ Cửu để ý tới nàng , trực tiếp mang tiến cung.
Trong chính điện Đại Nguyệt cung, Ban Họa bên Dung Hà, Hòa Thân Vương tay, thần sắc chút hoảng hốt ảm đạm. Gặp Đỗ Cửu tiến , thoáng qua lưng Đỗ Cửu.
"Bệ hạ, nương nương, Hòa Thân Vương phi đến."
"Tuyên."
Mắt Dung Hà Hòa Thân Vương, giọng điệu lạnh nhạt: "Hòa Thân Vương, còn chuyện gì cần ?"
Hòa Thân Vương yên lặng lắc đầu, cả chán chường cực kỳ.
Thạch thị điện, hành lễ cho Dung Hà và Ban Họa, cũng Hòa Thân Vương, nàng thẳng tắp trong điện, tránh né chút nào mà Dung Hà và Ban Họa, mặt lộ nụ trào phúng: "Các ngươi hiện đang phía , chỉ vì thủ đoạn các ngươi cao minh hơn mà thôi."
"Người thật kỳ lạ, ngươi mắng Tưởng Lạc thịt cá bách tính, ngươi trách Tưởng gia bộ thiên hạ rối loạn, dồn tất cả oán khí chúng . " Ban Họa chế giễu : "Triều đại đổi là tự nhiên, đế vị Tưởng gia, cũng đoạt từ Tư Mã gia ?"
"Ban Họa, địa vị ngươi hôm nay, chỉ vì ngươi dung mạo xinh mà thôi. " Thạch thị giương cằm: "Ngươi đừng nhanh mồm nhanh miệng với , khoe khoang phận Hoàng hậu của ngươi. Trong hậu cung, thứ thiếu nhất chính là nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh , sớm muộn gì ngươi cũng một ngày như ý."
"Ta khuôn mặt dễ thì thế nào, ăn hết gạo uống hết nước của nhà ngươi. " Ban Họa lên bàn : " Thật cảm thấy hai tỷ Thạch gia các ngươi nhiều chỗ tương đồng, thí dụ như luôn trúng gương mặt của ."
" các ngươi dựa xem thường , cũng bởi vì ?" Ban Họa tiếng: "Nếu các ngươi xem thường, đồng ý để ngươi xem thường cả đời. Cũng một , đến tột cùng là xem thường , là hâm mộ đây?"
"Ngươi im miệng, loại nữ nhân thô lỗ như ngươi, chỉ dựa dung mạo hấp dẫn nam nhân, so sánh cùng ? !" Thạch thị đưa tay chỉ Ban Họa: "Hôm nay coi như chết, oan hồn cũng ngày ngày ngươi, ngươi xem xem ngươi như ý đến khi nào."
Ban Họa phát hiện, Thạch thị cực kỳ hận , hoặc là bất mãn với nàng tới cực điểm. Nàng xuống bậc thang, trở tay xoay tay Thạch thị chỉ , dễ dàng đẩy nàng lùi mấy bước: "Hòa Thân Vương phi là nữ tử tri thức hiểu lễ nghĩa, dùng tay chỉ khác là lễ phép chứ?"
Thạch thị đau, khoanh tay lui về , nàng căm hận Ban Họa: "Ban Họa, ngươi nhận hết ân huệ Tưởng gia, lấy Hổ Phù tam quân cho Dung Hà, ngươi xứng đáng với liệt tổ liệt tông Tưởng gia, nể mặt Đức Ninh Trưởng Công chúa ?"
Nàng cho Dung Hà Hổ Phù tam quân ư?
Ban Họa nhíu mày, nàng hiểu tại Thạch thị hận thể để nàng c.h.ế.t , bởi vì trong lòng Thạch thị, là nàng giao Hổ Phù tam quân cho Dung Hà, giúp đỡ Dung Hà lôi kéo lòng Võ tướng, vương triều Tưởng gia mới thể thua.
"Hòa Thân Vương phi, một việc ngươi rõ. " Ban Họa thương hại Thạch thị: " Người hại ngươi thể Hoàng hậu , mà là nhà họ Tưởng. Ta thể hoàng hậu, là bởi vì trượng phu của là Hoàng Đế. nếu , vẫn thể Hoàng Đế."
"Tưởng gia mất ... Là lòng dân. " Ban Họa lắc đầu thở dài: "Nếu như ngay cả cái ngươi cũngkhông hiểu, Hoàng hậu ngược là chuyện ."
"Ngươi im miệng, ngươi im miệng, hết thảy đều là mượn cớ."
Bỗng nhiên Thạch thị tháo trâm xuống, vọt tới chỗ Ban Họa. Ban Họa nhẹ nhàng tránh , đưa tay đẩy cổ tay Thạch thị, trâm cài theo đó rơi xuống, Thạch thị cũng Ban Họa đẩy ngã đất.
"Không lúc quan trọng, sẽ đánh nữ nhân." Ban Họa sửa sang nếp uốn ống tay áo, giọng điệu chút chập trùng.
"Họa Họa. " Dung Hà vọt tới bên Ban Họa: "Nàng chứ."
"Ta ." Ban Họa lắc đầu, thấy Hòa Thân Vương cũng dậy đến đây liền : " Đây là chuyện giữa nữ nhân chúng , nam nhân các đừng nhúng tay, đều trở về ."
Mắt Dung Hà Thạch thị rạp mặt đất, xuống .
Hòa Thân Vương cứng đờ tại chỗ, chậm rãi đầu nhắm mắt . Hắn hiểu Họa Họa, Họa Họa từ đến nay luôn khoan dung với nữ tử, nhưng Tố Nguyệt triệt để đắc tội nàng.
"Nếu như ngươi chỉ g.i.ế.c , sẽ nể tình ngươi đắc thủ hơn nữa là thê tử biểu ca kết tóc, tha cho ngươi . " Ban Họa xuống, bóp lấy cổ Thạch thị, bức nàng : " ngươi tính toán nam nhân của , thể để ngươi sống nữa."
Thạch thị khàn giọng : "Coi như ngươi g.i.ế.c thì như thế nào, vẫn là Thái Tử Phi cuối cùng của triều Đại Nghiệp, trong lịch sử tất tục danh của . Hôm nay bỏ mạng trong tay ngươi, dù qua ngàn năm vạn năm, hậu thế cũng sẽ , ngươi là một Hoàng hậu tay nhiễm m.á.u tươi."
"Người c.h.ế.t như đèn tắt, hậu thế thèm khác như thế nào. " Ban Họa khuôn mặt Thạch thị đầy đắc ý, nhịn tát một cái mạnh lên mặt nàng : "Ngươi thanh danh hậu thế, thì , thành cho ngươi."
"Biểu ca. " Mặt Ban Họa đổi đầu Hòa Thân Vương, buông tay đang bóp cổ Thạch thị : "Thạch thị tư thông ngoại tộc, ám sát Đế hậu, xứng là Vương Phi. Hôm nay ngươi chủ bỏ nàng, để nàng lưu danh sử xanh."
"Không, ngươi thể như !" Thạch thị cho phép phận của trở nên cao quý, nàng quỳ đến mặt Hòa Thân Vương: "Vương gia, chúng là phu thê kết tóc, ngươi thể đối với như ."
Hòa Thân Vương búi tóc của Thạch thị tán loạn, nhớ tới nhị trong thiên lao, lúc Nhị cầu , cũng là như thế . Hắn thật sự kính yêu ca ca , chẳng qua cảm thấy sẽ xin tha cho , hẳn sẽ bao dung .
Thạch thị cũng giống , bởi vì là Thái Tử mà gả cho , nàng xem trọng là phận Thái Tử Phi , mà .
"Vương gia, Vương gia. " Thạch thị níu áo bào Hòa Thân Vương: "Ngươi một câu ?"
Hòa Thân Vương cúi , lấy khăn tay lau nước mắt mặt Thạch thị, đó đẩy tay Thạch thị : "Thạch thị, những năm đối đãi ngươi như thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-co-gai-don-gian-the-thoi/chuong-136.html.]
Thạch thị hiểu Hòa Thân Vương, nên gì.
"Năm đó với ngươi thành , bởi vì phụ hoàng thưởng thêm hai thất, lòng mang áy náy với ngươi, thậm chí ngay cả ngươi cho hai bọn họ dùng thuốc tránh thai, luôn coi như , thậm chí gặp các nàng. " Hòa Thân Vương khổ: "Ta cũng đây là giúp ngươi, là hại ngươi. Ngươi càng đoan trang hơn qua từng ngày, thậm chí thường nghĩ, hại ngươi, để ngươi sống vui ở Đông cung."
"Về mới , ngươi vốn thèm để ý nghĩ như thế nào, ngươi một vị trí Thái Tử Phi định, đích tử. " Hòa Thân Vương chỉ lồng n.g.ự.c của : "Tố Nguyệt, coi như là nam nhân hoàng thất, cũng trái tim mà."
Thạch Tố Nguyệt kinh ngạc Hòa Thân Vương, nửa ngày mới hỏi ngược : "Nếu ngươi ở cùng những thất , tại các nàng mang thai?"
"Ngươi quên ?" Hòa Thân Vương thẳng , lui về hai bước: "Là ngươi nhân lúc say rượu, sắp xếp các nàng phòng của . Bây giờ gối chỉ một nữ nhi, lúc mẫu nó sinh nó băng huyết mà chết. Cái c.h.ế.t của nàng là ngoài ý là , điều tra bao giờ, cũng dám tra."
"Đây hết thảy đều là của , với ngươi, cũng với các nàng. " Hòa Thân Vương nhắm mắt , đối mặt với Thạch Tố Nguyệt: "Tố Nguyệt, nếu ngươi tình cảm với , cần gì cưỡng cầu."
"Nói tới lui, ngươi vẫn theo Ban Họa, bỏ !" Thạch Tố Nguyệt căm hận Hòa Thân Vương: "Nàng là sinh của ngươi, mà là biểu của ngươi, tại ngươi đối với nàng như ? !"
Hòa Thân Vương lắc đầu: "Tố Nguyệt, ngươi vẫn hiểu, nhiều thứ cần phận lợi ích để cân nhắc. Mặc dù quả quyết, năng lực, nhưng nếu thật lòng đợi , vẫn ."
"Vì các Thạch gia ngươi, để Họa Họa nhận ấm ức một , sẽ để nàng ấm ức hai." Hòa Thân Vương mở mắt , thái độ đổi vô cùng kiên định: "Vi thần, dị nghị."
"Tưởng Hàm, hận ngươi!" Hai mắt Thạch Tố Nguyệt đỏ ngầu, như kẻ điên cuồng: "Ngươi chắp tay nhường hoàng vị cho , tính toán vì ngươi lâu như , ngươi vì khác vứt bỏ , ngươi lương tâm."
"Ngươi vì , vì chính ngươi?" Hòa Thân Vương thất vọng thở dài, với Dung Hà: "Bệ hạ, vi thần quản gia bất lực, dẫn đến Hoàng hậu nương nương suýt chút rơi hiểm cảnh, vi thần hổ cùng cực. Bây giờ chuyện xưa xong, vi thần kính xin bệ hạ, cho phép vi thần đến trông coi lăng mộ hoàng thất Đại Nghiệp, nhúng tay chuyện trong triều."
"Biểu ca..." Mặt Ban Họa biến sắc: "Huynh tội gì?"
"Nương nương, vốn am hiểu mưu lược, nếu trông coi hoàng lăng, ngược thể yên tĩnh hơn." Hòa Thân Vương một đại lễ với Dung Hà: “ Cầu bệ hạ và nương nương thành ."
"Chuẩn tấu."
Ban Họa Dung Hà và Hòa Thân Vương, mở miệng chuyện.
"Vương gia, vương gia..." Thạch Tố Nguyệt nắm chân Hòa Thân Vương, Hòa Thân Vương nàng nữa, thối lui khỏi đại điện, biến mất trong màn đêm.
"Điện hạ!" Thạch Tố Nguyệt sấp tại cửa , nghẹn ngào : " Thiếp sai , thật sự sai , ngươi đừng đối với như ..."
Khi một quả quyết, thời điểm đầu rõ lòng sớm tổn thương, gì sánh bằng lòng chết.
Ngay lúc , một tên thái giám ngoài điện : " Bệ hạ, nương nương, Thạch đại nhân cầu kiến."
"Đã trễ thế như , tới gì?" Mắt Ban Họa Thạch Tố Nguyệt, đầu nhỏ giọng với Dung Hà: " Hắn đến cầu tình cho Thạch thị ?"
Dung Hà nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, đầu với thái giám: "Tuyên."
Ban Họa vội ho một tiếng: "Lúc để đến, phiền toái hơn ?"
"Không cần lo lắng, " Dung Hà ôn hòa một tiếng với nàng: "Có một việc, sớm xử lý mới ."
Thạch Tấn Đại Nguyệt cung, thấy Thạch thị rạp đất rống, trong lòng nhảy một cái, bước nhanh về phía cung kính hành lễ Ban Họa và Dung Hà: "Vi thần bái kiến bệ hạ, bái kiến nương nương."
"Thạch đại nhân cần đa lễ, ban thưởng ghế ."
"Vi thần tội, dám xuống." Thạch Tấn vẩy vạt áo lên, quỳ đại lễ về phía Dung Hà: "Mong bệ hạ thứ tội."
"Hở?" Dung Hà nhíu mày, thuận tay rót một chén cho Ban Họa, đầu Thạch Tấn: "Không Thạch đại nhân tội gì?"
"Gia tỷ to gan lớn mật, dám mạo phạm Hoàng hậu nương nương, vi thần sợ hãi vạn phần, đặc biệt tới để thỉnh tội. " Thạch Tấn cúi đầu, chỉ là bái Ban Họa: "Cầu nương nương trách phạt."
Cái trán chạm đến mặt đất lạnh buốt, Thạch Tấn cách nào thấy biểu lộ của Ban Họa, cũng còn mặt mũi Ban Họa.
"Thạch đại nhân tới vì cầu tình cho Thạch thị ?" Ban Họa Thạch Tấn quỳ mặt đất, đầu về phía Thạch thị: "Thạch Tố Nguyệt, ngươi nghĩ tới , nếu chuyện bại lộ sẽ liên lụy nhà? Ở trong lòng ngươi, hậu vị còn quan trọng hơn so với nhà ?"
Thạch thị bỗng nhiên lắc đầu: "Đây là do một gây nên, liên quan gì tới , cầu... Nương nương minh giám."
Vừa nàng cầu Ban Họa, nhưng lúc , rốt cục mở miệng cầu .
"Sớm sẽ kết quả hôm nay, vì ngươi còn bí quá hoá liều?" Ban Họa khoát tay áo: "Thạch Tấn, ngươi lui , việc liên quan tới ngươi."
"Nương nương..."
"Ngươi im miệng. " Thạch Tố Nguyệt Thạch Tấn mở miệng, nàng thấy Ban Họa ở vị trí đầu, xinh đến giống thật, lau nước mắt mặt: "Ta chín tuổi đính hôn cùng Thái Tử, tất cả bên cạnh cho , là Thái Tử Phi, là Hoàng hậu tương lai, sinh chính là mệnh Hoàng hậu. Mỗi ngày đều trông mong chờ đợi, mặc Phượng bào, đội mũ phượng, tiếp nhận triều bái của bách quan mệnh phụ."
"Ta vì Hoàng hậu nên . " Thạch Tố Nguyệt cánh tay bảo dưỡng cực , điểm sáng trong ánh mắt đột nhiên ảm đạm xuống: "Ta cam tâm."
lúc , thấy của vì , thà đắc tội Dung Hà, cũng tiến cung cầu tình, trong nội tâm nàng cam lòng và oán hận, hình như còn sục sôi nữa: "Ta nhận tội, nhưng việc liên quan đến khác, cầu bệ hạ và Hoàng hậu tha cho khác."
Dung Hà trả lời, y ở đây Ban Họa.
Ban Họa y giao quyền quyết định chuyện cho nàng, nàng định tâm thần, gọi Đỗ Cửu trấn giữ bên ngoài : "Đỗ Cửu, phái nghiêm tra bộ Kinh Thành, tìm kiếm dư nghiệt tiền triều, thể lạm sát kẻ vô tội, nhưng cũng thể buông tha mưu đồ loạn."
"Vâng!" Trong lòng Đỗ Cửu run sợ, đây là Hoàng hậu nương nương tra rõ tiền triều, nếu hôm nay vui, một lòng tiền triều phục, tra rõ, nhất định trốn thoát.
Lần Hoàng hậu nương nương, thật đúng là Phượng nhan chọc giận, thì sẽ niệm tình xưa như thế.
Hắn lĩnh mệnh lui , khi Đại Nguyệt cung, nghĩ đến lời Tưởng Lạc khi nhốt trong thên lao, nhịn dừng bước. Hoàng hậu nương nương tức giận như thế, vẻn vẹn bởi vì Thạch thị phái ám sát nàng, là tức vì Thạch thị ám toán bệ hạ?
Mặc dù bệ hạ lộ vui buồn, nhưng chí ít thể , trong mắt trong lòng bệ hạ đều là Hoàng hậu nương nương.
Ngược Hoàng hậu nương nương...
Nhìn như hồn nhiên ngây thơ, tâm tư đơn thuần, việc theo cảm tính. nếu lòng thăm dò, mới phát hiện nàng là nữ nhân cực kỳ phức tạp. Từ nhỏ cẩm y ngọc thực, chúng tinh phủng nguyệt, nhưng luyện thành một võ nghệ.
Người luyện võ đều , chịu khổ nổi, luyện thủ , coi như thiên phú võ học cũng .
Cố Diệp Phi
mặc dù nương nương thể nâng bút thơ, nhưng hề giống chút tài văn chương nào như lời đồn, một võ nghệ càng cho nhiều binh sĩ hổ, mặc dù lười nhác tùy hứng một chút, nhưng bao giờ bất kỳ chuyện nào vượt qua ranh giới cuối cùng của Vân Khánh Đế.
Càng nghĩ càng kinh hãi, Đỗ Cửu lập tức cảm thấy Ban Họa cao thâm khó dò.
"Thạch Tấn, ngươi mang Thạch Tố Nguyệt . " Ban Họa chậm rãi mở miệng : " Ta giữ mạng nàng cho ngươi."
Nàng rủ mí mắt xuống, đáy mắt đều là ý lạnh.
Ngón trỏ của Dung Hà nhẹ nhàng vuốt nhẹ mấy chén , đầu mỉm với Ban Họa, lấy đó xem như y ủng hộ quyết định của Ban Họa.
"Tạ... Bệ hạ, tạ Hoàng hậu nương nương." Thạch Tấn dập đầu với hai , xoay đỡ Thạch Tố Nguyệt: "Đi, cùng trở về."
Thạch Tố Nguyệt thi lễ cho hai Đế hậu, theo Thạch Tấn Đại Nguyệt cung.
Phủ Tướng gia sớm còn, hiện tại Thạch Tấn ở viện nhỏ, là triều đình ban thưởng cho , mặc dù xa hoa như phủ Tướng gia, nhưng cũng coi là ngũ tạng đều đủ. Hắn bảo hạ nhân hầu hạ Thạch Tố Nguyệt y phục, chải kỹ búi tóc, với Thạch Tố Nguyệt: " Tỷ nghỉ ngơi thật , an tâm ở đây ."
"A tấn. " Thạch Tố Nguyệt gọi Thạch Tấn: "Mấy năm , mẫu đề cập với , trong lòng ngươi ngưỡng mộ một nữ tử, nàng là ai?"
"Nàng sớm gả cho , mà cũng quên nàng . " Thạch Tấn bình tĩnh Thạch Tố Nguyệt: "Chuyện cũ cần gì nhắc ."
"Ta . " Thạch Tố Nguyệt gương, cầm một cây trâm cắm trong tóc: "Khi đó nàng hôn ước cùng Tạ Khải Lâm, cho nên ngươi mới biên quan, tránh tin tức của nàng."
"Chỉ tiếc chuyện theo ý . " Thạch Tố Nguyệt sờ lên tóc mai của , tiếng báo canh bên ngoài, bỗng nhiên : "Canh ba."
Thạch Tấn chiếc trâm đỏ hoa lệ tóc nàng , nhịn mở miệng : "Sớm tháo trâm vòng , nghỉ ngơi ."
"Ta . " Bên môi tô thêm ít son, Thạch Tố Nguyệt hỏi: "Sao ngươi đến?"
"Vì gia tộc, thể cứu Phi Tiên. " Thần sắc Thạch Tấn chút sa sút: "Ta thể để chuyện xảy hai."
Nghe như thế, Thạch Tố Nguyệt , trong mắt chứa chút nước mắt, đầu Thạch Tấn: "A Tấn, ?"
"Đẹp lắm."
"Ta và Ban Họa, ai hơn?"
Thạch Tấn trả lời.
"Trong mắt ngươi, chung nàng vẫn là nhất. " Thạch Tố Nguyệt như cũ, dùng bút kẻ cho lông mày thêm rõ nét: "Ngươi ngoài , ngủ."
Mắt Thạch Tấn Thạch Tố Nguyệt tỏa hào quang bốn phía: "Nghỉ ngơi thật , những thứ khác đừng suy nghĩ nhiều."
"Ta hiểu . " Thạch Tố Nguyệt buông bút xuống, ôn hòa Thạch Tấn: "Buổi tối lạnh, chú ý thể."
Thạch Tấn thở dài thi lễ với nàng , trầm mặc lui ngoài.
Đưa mắt Thạch Tấn rời , cho đến khi tiếng bước chân của thấy, Thạch Tố Nguyệt tô một đóa hoa đào diễm lệ giữa hai đầu lông mày.
Nàng vẽ cực nghiêm túc, mỗi một bút đều cẩn thận, giống như chuyện quan trọng của cả đời .
Nàng đoan trang cả đời, khi cũng bản thêm chút nhan sắc.
Có lẽ tại thật lâu đây...
Nàng từng hâm mộ Ban Họa.