TA LÀ CÔ GÁI ĐƠN GIẢN THẾ THÔI !!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Chương 143

Cập nhật lúc: 2024-11-10 06:41:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chàng cái gì? !" Ban Họa kinh hãi Dung Hà: " Không Hổ Phù sớm mất , chỉ là bệ hạ công bố bên ngoài mà thôi?"

Vật quan trọng như , vẫn luôn ở trong tay tổ mẫu ? Tại tổ mẫu đưa nó cho Dung Hà, nếu như bà tâm tư của Dung Hà, còn đưa Hổ Phù cho Dung Hà, là đại biểu bà oán hận với Hoàng Triều Tưởng gia chăng?

Tình cảm Ban Họa đối với Vân Khánh Đế phức tạp, cảm tạ ông chiếu cố , hận ông lãnh huyết vô tình, qua cầu rút ván ám hại tổ phụ. Từ nhỏ tổ phụ đối đãi nàng vô cùng , từng hồi ức liên quan đến tổ phụ đều vui vẻ.

Nàng tự tay g.i.ế.c Vân Khánh Đế, nhưng cũng thể xem những đau khổ mà tổ phụ chịu tồn tại.

"Dung Hà. " Ban Họa yên lặng Dung Hà: "Chàng sẽ thành công."

Vương triều Tưởng gia, cuối cùng sẽ nghênh đón triều đại đổi.

Thịnh cực tất suy, triều đại đổi, sớm là chuyện hiển nhiên.

Dung Hà nghĩ thể thẳng thắn đón chào bão tố, nghĩ tới đón chào y là sự nhẹ nhàng, chênh lệch to lớn khiến y cảm nhận cái gì gọi là "Hạnh phúc tới quá đột ngột."

"Vậy..." Ban Họa chút ngượng ngùng Dung Hà: "Có thể cho xem Hổ Phù hình dáng , thật tò mò."

Hổ Phù dùng vàng đúc thành, tư thái uy phong, nhưng bộ dáng chút đáng yêu. Ban Họa lật qua lật nhiều : "Hổ Phù lợi hại, thực tế bao nhiêu tác dụng. Điều binh khiển tướng, Tướng quân bằng lòng lời . Hổ Phù đôi khi việc, đôi khi chỉ là một vật tượng trưng, khống chế khó nhất là lòng ."

"Ta chỉ dựa một cái Hổ Phù, vốn thể điều binh khiển tướng. " Dung Hà thấy Ban Họa xem Hổ Phù như đồ chơi nhỏ ném đến ném : " ở một lúc nào đó, nó sẽ hữu dụng."

"Mấy chuyện cần động não , đừng với . " Ban Họa trả Hổ Phù cho Dung Hà: "Đói bụng , ăn cơm thôi."

Nàng lên, bỗng nhiên híp mắt hỏi: "Còn chuyện gì khác giấu ?"

Dung Hà nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, khẳng định lắc đầu: "Không ." .

"Ngoan." Ban Họa vỗ đầu y: "Sớm như thế là ."

Sau khi Ninh Vương đăng cơ, định quốc xưng là "Phong Ninh", ngụ ý vốn là bội thu yên tĩnh, nhưng triều Đại Nghiệp cũng yên tĩnh. Các nơi dân loạn nổi lên bốn phía, quan viên trong triều đổi một nhóm một nhóm, Ninh Vương tin tiểu nhân sàm ngôn, động một chút phát cáu, cho triều thần chút mặt mũi.

Phàm là quan viên từng quan hệ cùng Thái Tử, cuối cùng đều rơi kết cục , chỉ như thế, trong cung còn thường cung nữ ngược đãi đến chết, nhanh hành vi Phong Ninhh Đế bạo ngược truyền khắp bộ triều Đại Nghiệp. Liên quan tới đế vị Phong Ninh Đế lai lịch bất chính, giam lỏng phụ đồn ầm lên, thậm chí ngay cả bách tính châu huyện tương đối xa xôi cũng thể kể sống động việc Phong Ninh Đế bức cung soán vị như thế nào, ăn mặc kiêng kị, bạo hành trong cung .

Dân tâm là thứ kỳ lạ, dân chúng phần lớn nhẫn nhục chịu đựng, dám sinh chút lòng phản nghịch. khi bên chuyện phá tan ranh giới cuối cùng của họ, bọn họ sẽ điên cuồng mà phản kháng, dù cho cần tính mệnh, cũng lật đổ bên khiến họ chán ghét.

Ngay cả Phong Ninh Đế ở nổi trận lôi đình vì bạo dân, bách tính Tiết Châu tạo phản. Mà chỉ bách tính phản, mà là quan viên địa phương và bách tính cùng phản.

Mọi lúc mới nhớ tới, Triệu Gia sớm Phong Ninh Đế biếm đến những châu huyện khác, thích sứ Tiết Châu là đích tử chủ mạch Triệu Gia, khó trách thể nhịn nữa tạo phản.

Tiết Châu nâng lên cờ Thanh Quân Trắc, mấy huyện lớn như Đông Châu, Tây Châu nhao nhao hưởng ứng, quân đội triều đình liên tục bại lui, Tưởng Lạc cả ngày hoang đường cũng yên nữa, ngay cả phái mấy tín qua, đều phản quân đánh bại, cuối cùng lãnh thổ Đại Nghiệp gần một nửa rơi trong tay phản quân.

Triều thần thúc thủ vô sách, Tưởng Lạc phàn nàn liên tục, lúc mới hối hận để mấy quan viên duy nhất trong triều thể cầm binh đày biên cảnh, hiện tại đúng là ai thể dùng.

"Bệ hạ. " Tiểu thái giám vẫn đang phục vụ bên Tưởng Lạc : " Thật nô tài một đề cử, chỉ sợ bệ hạ tên của nọ, bệ hạ sẽ bất mãn."

"Ai?" Hiện tại Tưởng Lạc là bệnh gấp cầu loạn y, thấy tiểu thái giám nghĩ kế, liền vội vàng hỏi: "Đám vô dụng , ngày bình thường lưỡi nở hoa sen, đến thời điểm then chốt, một tác dụng cũng chẳng thấy."

"Thành An Hầu Dung Quân Phách."

"Hắn ?" Tưởng Lạc nhíu mày: "Hắn là một văn nhân, thể lên chiến trường?"

" Mặc dù am hiểu, nhưng phu nhân sinh trong võ tướng thế gia. " Thái giám : " Dung Hà luôn ân huệ nhà ngoại tổ phụ bệ hạ, là Hầu Gia triều Đại Nghiệp, tại thời khắc mấu chốt , coi như , cũng thể vì triều Đại Nghiệp quăng đầu chảy máu."

"Lui một vạn bước, nếu cẩn thận c.h.ế.t chiến trường, là một chuyện lớn trong lòng ngài, đây chính là chuyện cả hai đều lợi."

"Ngươi lý. " Tưởng Lạc bừng tỉnh đại ngộ, vốn hận thể để Thành An Hầu c.h.ế.t , chỉ là vẫn bắt nhược điểm của y, hiện tại y c.h.ế.t chiến trường, vì nước hi sinh, còn ai thể gì chứ?

"Ngươi đúng, tới, chỉ."

" , Dung Hà và Ban Họa dẫn binh khỏi thành, chỗ Ban gia ở phái trọng binh trấn giữ, thể để bọn họ khỏi thành."

"Vâng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-co-gai-don-gian-the-thoi/chuong-143.html.]

Trước khi ý chỉ đưa xuống, Dung Hà cho đưa Ban gia khỏi Kinh Thành, " Ban gia" giữ trong thành vì ngoài, cho nên ai cũng hoài nghi phận của bọn họ. Lúc Bộ binh nha môn trấn giữ viện Ban gia ở, thì "Ban Hoài" và "Ban Hằng" còn kéo nửa cánh cửa la mắng gần nửa ngày, để tính của Ban gia.

" Người Ban gia" khống chế đồng thời thánh chỉ Phong Ninh Đế đưa đến phủ Thành An Hầu.

Không ngoài Phong Ninh Đế dự liệu, Ban gia ‘ bảo vệ ’, phu thê Thành An Hầu đổi sắc mặt, cuối cùng thành thật hành lễ lĩnh chỉ, sáng sớm hôm dẫn tuỳ tùng và chỉ năm vạn nhưng xưng "Hai mươi vạn" quân viễn chinh khỏi thành.

Phong Ninh Đế ghét Dung Hà, cho nên lúc Dung Hà khỏi thành, thậm chí cho Dung Hà vinh quang tiễn , tùy tiện phái một quan viên đáng chú ý tiễn để ứng phó.

Hành động của , càng khiến nhiều triều thần thất vọng đau khổ, bao gồm một quan viên phe .

Ra khỏi địa giới Kinh Thành, quân viễn chinh một đường về phía nam, dám chút trì hoãn.

Nửa đường binh sĩ nhiễu dân, thậm chí hư hại cây nông nghiệp, Dung Hà hạ lệnh trách phạt những binh lính , bọn họ còn phục, cuối cùng bọn họ phát hiện so tiễn thuật thì bọn họ sánh bằng Dung Hà, so thương pháp thì đánh một nữ tử như Ban Họa, cuối cùng đều trung thực.

"Tướng Quân, phía chính là địa giới chỗ phản quân . " Quan tiên phong ruổi ngựa đến chỗ Dung Hà: "Mời tướng quân chỉ thị."

"Các vị tướng sĩ một đường vội khổ cực, tiên dựng trại đóng quân, nghỉ ngơi dưỡng sức."

"Vâng."

Trong lòng quan tiên phong vui vẻ, đoạn đường bọn họ xác thực cũng mệt mỏi, nếu như bây giờ liền gọi doanh, bọn thể là đối thủ của phản quân? Chỉ là hiện tại lương thảo của bọn họ hạn, thời gian thể kéo quá dài, đến lúc đó lương thảo đủ, thua là nghi ngờ.

Đóng xong doanh trại, Dung Hà và Ban Họa cùng ở một doanh trướng, tướng sĩ khác sớm thành thói quen, cho nên cũng cảm thấy gì kỳ lạ. Đoạn đường tới, bọn họ sớm bản lĩnh của Phúc Nhạc Quận Chúa tin phục, tuy là nữ tử, thế mà nhiều binh sĩ sánh nổi.

Chỉ tiếc nam tử, thì Ban gia cũng coi là kế nghiệp.

nghĩ tới Ban gia bây giờ bệ hạ trông giữ trong Kinh Thành con tin, các tướng sĩ cảm thấy tim chút lạnh, vốn là Đế Vương bất nhân, khiến thiên hạ đại loạn, cuối cùng buộc một nữ nhân lên chiến trường, còn lấy nhà của nàng uy hiếp, việc đến những kẻ thô kệch như họ cũng nổi.

Chỉ thể thương cho Thành An Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa, vốn đang tân hôn, kết quả gặp chuyện thế .

"Nhìn thái độ Tướng quân, hình như đối đầu chính diện cùng phản quân." Một vị lão tướng lắc đầu, cho dù ngàn vạn tâm sự, lúc cũng cách nào mở miệng.

Cố Diệp Phi

"Ai đối đầu cùng phản quân. " Một vị Tướng quân trẻ tuổi mặc giáp bạc tức giận : " Chúng tướng sĩ, là vì thủ vệ biên cương quốc gia, chống lũ giặc, chứ lấy vũ khí đánh về phía bách tính vô tội trong cùng một nước."

Mấy tướng lĩnh khác gì, tâm trạng của bọn họ cũng nặng nề, bởi vì tất cả , những phản quân dồn đường cùng mới lựa chọn tạo phản, những tướng sĩ bọn họ sai, nhưng sử dụng bạo lực với họ, ai mà vui chứ.

"Mẹ nó chứ, cứ để lão tử tạo phản !" Tướng quân giáp bạc mắng: " Bán mạng cho một Hoàng Đế ngu xuẩn, lão tử cảm thấy uất ức."

Tiểu tướng mặc giáp bạc là võ tướng thế gia, mặc dù hiển hách bằng Ban gia, nhưng cũng truyền thừa mấy đời, ở trong quân đội nhậm chức đến mấy năm, nghĩ tới đầu tiên lên chiến trường g.i.ế.c giặc ngoại xâm, mà là c.h.é.m g.i.ế.c một nhà, điều khiến vô cùng ấm ức.

"Chớ nhảm!" Lão tướng : " Nếu để khác thấy, ngươi còn cần mạng ?"

"Cạch!" Có dẫm cành khô.

Mấy vị tướng lĩnh đầu, thấy Phúc Nhạc Quận Chúa ở cách đó xa mang nhuyễn giáp màu vàng.

"Mạt tướng bái kiến Quận Chúa." Sắc mặt các tướng lĩnh đại biến, nhao nhao dậy hành lễ với nàng.

Lần Ban Họa theo quân, còn một xưng hô "Hữu Tướng Quân", thể thấy đương kim bệ hạ quyết định chủ ý kéo Ban gia xuống nước.

Có triều thần phản đối Ban Họa lên chiến trường, tiền lệ nữ tử Đại Nghiệp thể Tướng quân, nhưng Phong Ninh Đế lấy lý do lịch sử nữ tử Tướng quân phản bác .

Nữ nhân trong lịch sử , tại Phúc Nhạc Quận Chúa ? Chẳng lẽ nàng trách nhiệm với triều Đại Nghiệp, trung thành với triều Đại Nghiệp ư? Thân là Quận Chúa trong triều, ngay cả chút giác ngộ cũng ?

Ý trong lời là, nếu Ban Họa đồng ý lên chiến trường, thì thể trung thành với triều Đại Nghiệp, lòng đáng chém.

Tất cả Phong Ninh Đế nguỵ biện, tuy nhiên ai dám chuyện vì Phúc Nhạc Quận Chúa.

Bởi vì ‘sống lưng’*, sớm thể triều đình . Lưu đây, là một cỏ đầu tường**, kẻ hèn nhát.

những chính trực.

**gió thổi chiều nào theo chiều nấy.

Có hợp quy củ cũng cả, tất cả thiên hạ sớm rối loạn, để một nữ nhân lên chiến trường thì cũng ?

Loading...