TA LÀ CÔ GÁI ĐƠN GIẢN THẾ THÔI !!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-11-10 06:52:53
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong miệng vị đắng nhàn nhạt, cứ như bộ cơ thể đang lan tràn một cảm giác cay đắng.
Dung Hà mở mắt , y thấy ánh mặt trời chiếu từ ngoài cửa sổ, cả tòa cung điện như ánh sáng bao phủ, y nheo mắt ánh sáng mới rõ ràng.
"Bệ hạ, cuối cùng tỉnh." Vương Đức thấy Dung Hà tỉnh thì vô cùng vui: "Nhanh truyền ngự y, bệ hạ tỉnh ."
Ngoài điện truyền đến tiếng bước chân lộp cộp lộp cộp, mắt Dung Hà cung nữ thái giám quỳ đầy đại điện, y nhắm mắt nhỏ giọng: "Trẫm súc miệng."
Dùng xanh súc miệng xong, cuối cùng trong miệng còn khó chịu, mắt Dung Hà đảo xung quanh: "Nương nương ?"
"Tối hôm qua nương nương chăm sóc một đêm ngủ, sáng sớm hôm nay vì Chu đại nhân và Lưu đại nhân việc bẩm báo, nương nương mới uống một chén đậm chạy tới." Vương Đức bệ hạ coi trọng nương nương, vội vàng nhỏ giọng giải thích: "Trước khi nương nương , còn liên tục dặn dò, nếu tỉnh, nhất định phái bẩm báo với nàng."
"Nương nương đang xử lý chuyện chính sự, tạm thời cần phái quấy rầy. " Dung Hà dựa thái giám vịn dậy, chờ ngự y bôi thuốc trị thương cho y xong thì y với Vương Đức: " Đi gọi Triệu Trọng đến."
Vương Đức khom lui .
Không bao lâu Triệu Trọng chạy tới, Dung Hà để liên quan lui xuống.
"Bệ hạ, thương thành dạng ?" Triệu Trọng thấy sắc mặt Dung Hà trắng bệch thì đây đang diễn trò: "Trước đó vi thần điều tra, nàng võ, cũng hầu hạ từ nhỏ bên cạnh Hoàng hậu nương nương."
An Nhạc Công Chúa dính dáng với một quan viên triều đình, bệ hạ sớm nhận , nhưng bởi vì tiền Thái Tử Tưởng Hàm "nhường " hoàng vị cho bệ hạ, cho nên mặt trong thiên hạ, bệ hạ nhất định hậu đãi Hoàng tộc tiền triều.
An Nhạc Công Chúa an phận, tương đương với tự quấn dây lên cổ , Triệu Trọng hiểu, bệ hạ cũng hiểu. Triệu Trọng nghĩ tới duy nhất là rõ ràng bệ hạ sớm đề phòng, vì còn thương nặng như ?
Một đao cánh tay, một đao vai, cũng may đều nơi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chảy nhiều m.á.u như , dưỡng bao lâu mới thể phục hồi ?
"Trẫm . " Mặt Dung Hà đổi ôm cánh tay thương: "Việc ngươi đừng nhắc , nhất là nhắc mặt Hoàng hậu, trẫm nắm chắc trong lòng."
"Là vi thần nghĩ đủ chu đáo. " Triệu Trọng vội vàng : "Nếu những lời để Hoàng hậu nương nương thấy, nàng sẽ chỉ càng thêm đau lòng." Cung nữ bên cạnh Hoàng hậu nương nương bệ hạ thương, việc coi như liên quan đến Hoàng hậu nương nương nhưng trong lòng Hoàng hậu nương nương cũng sẽ dễ chịu, nếu nhắc sẽ chỉ Hoàng hậu nương nương càng thêm khó chịu mà thôi.
"Người cũ tiền triều, nên thanh lý thì thanh lý, cần kiêng dè nữa." Giọng của Dung Hà lạnh lẽo: "Trẫm đối đãi bọn họ hết lòng quan tâm giúp đỡ."
"Bệ hạ..." Triệu Trọng do dự : "Đêm hôm qua nương nương hạ lệnh, nghiêm tra cũ tiền triều, phàm là bộ dáng khả nghi, tất cả đều bắt đại lao, ngay cả hạ nhân bên cạnh An Nhạc Công Chúa cũng g.i.ế.c thì giết, tù thì tù, An Nhạc Công Chúa phạt đến Khổ Hạnh quan tu đạo, cả đời thể ngoài."
Khổ Hạnh quan là nơi nào, ngoài , bọn họ rõ ràng. Tiền triều một tội phi đày đến đây, bên trong còn khổ hơn lãnh cung, sẽ sống bằng chết.
Để An Nhạc Công Chúa đến Khổ Hạnh quan, cũng đây là Hoàng hậu nương nương nhân từ tàn nhẫn với An Nhạc.
Nghe như thế, mặt Dung Hà lộ ý , khuôn mặt xơ xác khi nãy biến mất còn thấy bóng dáng tăm : "Nếu Hoàng hậu nương nương Phượng lệnh, tất cả hãy chiếu theo ý Hoàng hậu nương nương xử lý ."
"Bệ hạ, ..."
"Trẫm dưỡng thương, nên quá mức phí công."
"Vâng." Triệu Trọng rời khỏi Đại Nguyệt cung, bệ hạ triệu đến, cuối cùng gì đây?
Trong ngự thư phòng, Ban Họa một đống tấu chương cao cao, mặt thể giữ nổi nụ , gượng về phía Chu Bỉnh An: "Chu đại nhân, xem tất cả ?"
"Xin nương nương yên tâm, một tấu chương thăm hỏi, đám vi thần sàng lọc . " Chu Bỉnh An trình một tờ đơn lên: "Đây là danh sách đám vi thần sàng lọc chọn tấu chương."
Ban Họa nhận tờ đơn thoáng qua, tiện tay lật mấy quyển tấu chương: "Chu đại nhân, nơi mấy năm gặp thiên tai, gần đây đến chậm thế?"
"Xin nương nương yên tâm, bệ hạ miễn mấy thuế má thiên tai hai năm, tuy thời gian chút gian nan, nhưng sẽ đói."Sắc mặt Chu Bỉnh An kính trọng ôn hòa: "Nơi đó ít bách tính lập bài vị Trường Sinh cho bệ hạ và , cầu xin và bệ hạ vạn vạn năm năm, khỏe mạnh lo."
"Cầu chúng vạn vạn năm năm, bằng khẩn cầu Đại Doanh mưa thuận gió hoà, bách tính tiếp tục gặp thiên tai lớn. " Ban Họa , nàng tin những thứ : "Mấy vị đại nhân khổ cực, nếu trong những tấu chương nội dung quan trọng thì bản cung sẽ cho bệ hạ ."
"Thương thế của bệ hạ đỡ hơn ?"
Ban Họa ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nét mặt chút sợ sệt: "Quả thật đáng ngại."
Đám Chu Bỉnh An thấy Hoàng hậu ý định thêm gì nữa, ánh mắt dậy cáo lui.
Sau khi bọn họ rời , Ban Họa để vệ ôm tấu chương hậu điện, nửa đường gặp Triệu Trọng, nàng ngạc nhiên nhíu mày: "Triệu đại nhân?"
"Thần bái kiến Hoàng hậu nương nương. " Hiện nay Triệu Trọng tin phục vô hạn với Ban Họa, đầu tiên thấy Ban Họa kịp chờ đợi một đại lễ.
"Sao ngươi tới đây, chẳng lẽ là bệ hạ tỉnh ?"
Triệu Trọng đang , chỉ thấy mắt một trận gió lướt qua, ngẩng đầu, mặt nào còn Hoàng hậu nương nương? Quay đầu , chỉ thấy bóng lưng Hoàng hậu nương nương vội vàng rời .
"Dung Hà?" Ban Họa chạy chậm trong điện thấy Dung Hà giường húp cháo, dẫm chân xuống, nửa ngày mới : "Chàng tỉnh ?" d$đ*l;q~đ
Dung Hà buông bát xuống: "Họa Họa, khiến nàng lo lắng."
Ban Họa đến bên cạnh y xuống, đưa tay chọc mặt y: "Nếu như khoe khoang như thế, sẽ hung hăng dạy dỗ ."
"Họa Họa dạy dỗ thế nào?" Trên mặt Dung Hà lộ vẻ hoảng sợ.
"Hừ. " Ban Họa thấy y phối hợp như , đúng là nên lời ác độc. Nàng chỉ chỉ tấu chương tay thị vệ: "Những thứ đau đầu, quan trọng thì sẽ giúp phê, những thứ khác cho ."
"Được." Dung Hà Ban Họa kiên nhẫn những thứ , thế là gật đầu .
"Chàng cứ ăn . " Ban Họa đến án, đầu Dung Hà: "Chảy nhiều m.á.u như , lúc nào mới thể bù ."
Dung Hà dám cãi , chỉ thể ngoan ngoãn tùy ý Ban Họa phàn nàn.
nhanh Ban Họa gì thêm, nàng cúi đầu ngừng tô tô vẽ vẽ án, mặc dù mặt chút kiên nhẫn, nhưng vẫn nhẫn nại xử lý.
Y bóng lưng của nàng, ăn hết một bát cháo mà còn chẳng .
Cố Diệp Phi
Xử lý xong phần lớn tấu chương, Ban Họa và Dung Hà dùng bữa, chỉ là Dung Hà ăn thuốc lợi cho vết thương, mà Ban Họa ăn thức ăn tinh xảo. Hết tới khác Ban Họa còn cố ý đùa Dung Hà, để y ăn thể ăn.
Ánh mắt Vương Đức Dung Hà dầy đồng tình.
Dùng xong bữa trưa, Ban Họa chuyện cùng Dung Hà một hồi, thấy y ngủ , thấy nét mặt Như Ý chút tự nhiên: "Chuyện gì xảy ?"
"Nương nương, Phước Bình Thái hậu cầu kiến."
Ban Họa Dung Hà chặn góc chăn, che miệng ngáp một cái: "Không gặp."
"Phước Bình Thái hậu , chỉ gặp nương nương , từ nay về sẽ bao giờ tới quấy rầy nương nương. " Như Ý cúi đầu xuống, nhỏ giọng bên tai Ban Họa: " Phước Bình Thái hậu đang quỳ gối bên ngoài Tuyên Vũ môn."
So với Chu Tước môn và Bạch Đấu môn đến , ở Tuyên Vũ môn cũng nhiều, Phước Bình Thái hậu lựa chọn quỳ ở chỗ , vẫn còn tính thông minh.
Ban Họa đầu mắt Dung Hà giường, nhắm mắt : "Ngươi mời bà trở về, gặp bà."
"Nô tài hiểu."
Bên ngoài Tuyên Vũ môn, ngoại trừ hộ vệ thủ tại cửa thì những quan viên khác ngang qua. Phước Bình Thái hậu quỳ gối ánh nắng, từng di chuyển chút nào, cũng khiến bất kỳ ai vây xem.
Bà , nếu quỳ gối Chu Tước môn, lẽ thể cho nhiều chú ý tới bà hơn, nhưng tính tình Ban Họa từ đến nay ăn mềm ăn cứng, nếu bà thật như , chỉ thể để Ban Họa mềm lòng, mà còn khiến nàng càng thêm bất mãn.
"Thái hậu. " Như Ý Tuyên Vũ môn, thấy sắc mặt Thái hậu ửng hồng, phơi ánh nắng bao lâu, nàng cong lưng với bà, bên cạnh : " Nương nương lệnh, mời sớm trở về, Hòa Thân vương điện hạ vẫn chờ đấy."
Phước Bình Thái hậu ba chữ "Hòa Thân Vương", bả vai khẽ run lên, bà thấy Như Ý: "Nương nương nhà các ngươi, thật sự nhớ chút tình cảm cũ ?"
"Thái hậu. " Như Ý lắc đầu thở dài: "Công Chúa Điện Hạ cấu kết triều thần hậu cung ám sát bệ hạ, nếu bệ hạ hồng phúc ngang trời, hôm nay nào còn cơ hội quỳ ở đây? Lấy tính tình yêu ghét rõ ràng của nương nương, chỉ sợ và Hòa Thân Vương cũng chôn cùng bệ hạ."
Sắc mặt Phước Bình Thái hậu trắng bệch một mảnh: "Thế nhưng bệ hạ ..."
Không ?
Lời Thái hậu nên lời, bà rõ An Nhạc phạm tội nặng hơn bất cứ ai. Bà nghĩ tới, cũng chấp nhận hủy diệt hạ giá Hoàng Triều trưởng tử Tưởng Hàm, mà là trưởng nữ An Nhạc.
"Thế nhưng tại tới khác là Khổ Hạnh quan?" Phước Bình tuyệt vọng Như Ý:"Tại Khổ Hạnh quan ?"
Hoàng hậu là hoàng quốc thích, rõ Khổ Hạnh quan là nơi nào, nơi thanh tĩnh tu đạo mà rõ ràng là Địa Ngục tra tấn .
Như Ý , bệ hạ là nam nhân của nương nương, của An Nhạc Công Chúa g.i.ế.c nam nhân của nương nương, nương nương mà thờ ơ ? đối mặt với hai mắt sụp đổ của Phước Bình Thái hậu, nàng cảm thấy nhiều đều là phí công.
Phước Bình Thái hậu hoảng hốt lắc đầu: "Ta , ."
Nếu bà rời , sẽ còn ai thể cầu xin cho An Nhạc."
"Như Ý tỷ tỷ. " Một mặc y phục nữ quan màu xanh ngọc bích , phúc với Như Ý: "Nương nương , để dẫn Phước Bình Thái hậu đến Thiên Điện."
Mắt Như Ý mặt trời ở chân trời, chậm rãi gật đầu.
Trong chính điện Đại Nguyệt cung, Ban Họa nhấp một miếng lạnh, sờ sờ môi Dung Hà, khẽ cong môi, ngoài.
Vương Đức khom bên cạnh, cho đến khi bóng dáng Ban Họa biến mất cửa điện, mới chầm chậm thẳng .
Người giường mở mắt , cả phòng yên tĩnh, hai mắt nhắm nghiền nữa.
Ban Họa Thái hậu theo lưng Như Ý, đưa tay một tư thế mời . Phước Bình Thái hậu trầm mặc xuống, trong phòng hồi lâu chuyện.
Phước Bình Thái hậu ngẩng đầu Ban Họa, mặt của đối phương thấy vui buồn.
"Nương nương. " Bỗng nhiên Ban Họa mở miệng: "Người vì bệ hạ ban thưởng cho hai chữ Phước Bình ?" d!đ.l>q+đ
Phước Bình Thái hậu chậm rãi lắc đầu.
"Bởi vì lúc tuổi già phúc khí bình tĩnh, cho nên cố ý cầu bệ hạ hai chữ ." Ban Họa những thứ trong âm mưu đấu tranh, Phước Bình Thái hậu là hại vô tội nhất. Nam nhân mà bà gả là mưu sát trung thần, bà cũng những chuyện , ngược thực tình đối đãi đời trung thần, ví như Ban gia và Dung Hà. Con của bà quả quyết cũng , tính tình bạo ngược cũng thế, đều điều bà thể khống chế, bởi vì trượng phu Hoàng Đế của bà, chỉ cần một thừa kế, cho nên cố ý giáo dục thứ tử sơ sót.
Bà xuất cao quý, tính cách thùy mị, cứ việc hậu cung mài sắc sảo, nhưng Ban Họa thể thừa nhận, bà là hại trong biến cố triều đình. Nàng cũng tổn thương bà, nhưng trong lòng mỗi đều một quan trọng, nàng cũng ngoại lệ.
Khi chân tướng, thậm chí Ban Họa tính mệnh của An Nhạc.
"Nương nương, còn đến cầu xin cho An Nhạc ?" Nét mặt Ban Họa hờ hững, giữa lông mày đầy xa cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-co-gai-don-gian-the-thoi/chuong-172.html.]
Phước Bình Thái hậu rơi lệ : "Nương nương, thu phong hào Công chúa của An Nhạc, để nàng đến đạo quan thanh tu, cũng ý kiến, nhưng... Vì là Khổ Hạnh quan? Từ nhỏ An Nhạc nuông chiều, đến đó sống nổi?"
"Nương nương, Dung Hà là phu quân của ." Trong cổ họng Ban Họa nghẹn đến chút khó chịu: "An Nhạc và biểu ca nàng uất ức, cũng nhà uất ức vì , từ nhỏ và nàng bất cứ ức h.i.ế.p nào đều sẽ mặt cho chúng , để chúng từ nhỏ đến lớn đều phách lối tùy hứng."
"Thế nhưng bên cạnh bệ hạ... Chỉ . " Ngón tay nàng cầm chén run nhè nhẹ: "Nếu ngay cả cũng suy nghĩ cho An Nhạc, còn ai thực sự lo lắng cho ? Cho dù là Đế Vương, dù trong lòng trống, nhưng vẫn là con ."
"Chi nhánh Dung gia và An Nhạc tính kế , triều thần cũng vì thương hôn mê mà vội vàng tính toán lợi ích của . " Lúc Ban Họa lời , nàng cảm thấy trong lòng như kim đ.â.m khó chịu: "Nam nhân của , tự đau lòng."
Phước Bình Thái hậu hé miệng, từng giọt nước mắt từ trong hốc mắt chảy . Ban Họa đến nước , bà còn rõ ý nàng.
"Nương nương thật vô tình như thế ?"
"Nếu nương nương hận thì cứ hận, nhưng Phượng lệnh ban , tuyệt sửa đổi. " Ban Họa lên: "Chuyện hôm nay, bệ hạ niệm ơn dưỡng dục của song nương nương năm đó, mà là niệm tình xưa. Nương nương, mời trở về cho."
Phước Bình Thái hậu Ban Họa, rốt cục hận oán, là cảm xúc gì, nhưng trong lòng vắng vẻ một hồi, bắt chỗ nào. Bà phong quang nửa đời, rơi cảnh hôm nay, nên trách ai đây?
Tự trách năm đó nên mềm lòng để phụ mẫu chăm sóc Dung Hà ư?
Haylà bệ hạ quá mức rộng rãi với Dung Hà, dưỡng nên dã tâm của y?
Không, đúng.
Chỉ trách nam nhân Tưởng gia hoa mắt ù tai vô năng, niệm tình xưa, chuyện g.i.ế.c hại trung lương thế , cuối cùng chịu quả báo.
Tạo hóa trêu ngươi, bà thể trách ai?
"Ý của nương nương, hiểu. " Phước Bình Thái hậu lên, nhẹ gật đầu với Ban Họa: "Cáo lui."
Tay Ban Họa đang cầm chén chợt khựng , nước thấm ngoài chén, nàng lên thi lễ với Phước Bình Thái hậu, lễ giống như lúc nàng còn là Quận chúa: "Ban Họa, cung tiễn nương nương."
Phước Bình Thái hậu nhận lễ của nàng, lui phía hai bước : "Nương nương bảo trọng, cáo từ."
Ban Họa nhúc nhích, cho đến khi Phước Bình Thái hậu khỏi, mới chậm rãi hồn, thả chén bàn, nhẹ nhàng lau sạch tay của , giọng của nàng chút khàn khàn : "Người tới."
"Có thuộc hạ." Đỗ Cửu giữ ở ngoài cửa đến.
"Truyền lệnh của . Phái binh hộ tống Phước Bình Thái hậu đến chỗ Hòa Thân Vương, ngày mai lập tức xuất phát. Hòa Thân Vương lòng hiếu thảo đáng khen, thưởng ba trăm hộ vệ, đến lăng mộ hoàng tộc Tưởng thị bảo vệ an cho Hòa Thân Vương và Phước Bình Thái hậu, nếu lệnh của bản cung hoặc bệ hạ, cho tuỳ tiện." Ban Họa nhắm mắt : "Ngươi phái một thể tin , đừng bạc đãi bọn họ."
Trong lòng Đỗ Cửu đánh trống như sấm, đây là nương nương nhốt phế Thái Tử và Thái hậu tiền triều ?
Ba trăm hộ vệ... Nhiều như canh giữ lăng mộ, cả đời của Hòa Thân Vương chỉ sợ thể ngoài nữa.
Hắn tâm trạng nương nương thế nào để mệnh lệnh , khom hành lễ, thậm chí ngừng run rẩy.
"Còn nghĩ gì đấy?" Ban Họa : "Chẳng lẽ lời của bản cung vô dụng với ngươi ư?"
"Thuộc hạ... Lĩnh mệnh."
Lúc Đỗ Cửu lên, phát hiện sắc mặt Hoàng hậu nương nương khó coi tới cực điểm, nghĩ Hoàng hậu nương nương sẽ thu hồi mệnh lệnh, nhưng cho đến khi xuất cung cưỡi ngựa đến nơi Hòa Thân Vương ở ban chỉ, đều đến cho , Hoàng hậu nương nương thu hồi mệnh lệnh.
"Thần lĩnh chỉ. " Hòa Thân Vương ý chỉ xong, thần sắc trắng bệch như tờ giấy: "Đa tạ bệ hạ và Hoàng hậu nương nương."
Đỗ Cửu thấy thế , lòng thương hại nhiều hơn một chút: "Lệnh cấu kết với tiền triều ám sát bệ hạ bệ hạ thương nặng, hôm nay mới tỉnh , bởi nương nương mới thể tức giận. Đợi nương nương bớt giận, lẽ sẽ thu hồi mệnh lệnh chừng."
"Đa tạ Đỗ đại nhân trấn an. " Hòa Thân Vương chán nản một tiếng: "Xá phạm sai lầm lớn như thế, nương nương và bệ hạ còn thể tha cho tính mạng của bọn , vi thần vô cùng cảm kích, dám oán giận gì."
Đỗ Cửu cảm thấy Hòa Thân Vương cũng thật xui xẻo, nhường hoàng vị đàng hoàng, vốn nên bệ hạ ban cho vinh quang, ai một đống nhảy kéo chân của , đầu tiên là chính thê của , là của , mạng ...
Nói tiếp cũng vô ích, Đỗ Cửu ôm quyền : "Vương gia thể nghĩ rõ ràng là , hạ quan cáo từ."
"Đỗ đại nhân thong thả." Hòa Thân Vương khổ, tự tiễn Đỗ Cửu ngoài cửa chính, mới vịn khung cửa phun một ngụm máu.
"Vương gia. " Thiếp thất duy nhất của kinh hoàng đỡ lấy : "Người thế?"
Hòa Thân Vương lắc đầu, lau vết m.á.u ở khóe miệng: "Ta ."
Trời chiều xuyên qua cửa sổ chiếu , Ban Họa lên từ ghế, nàng vặn vẹo uốn éo vòng eo chút cứng ngắc cửa điện. Như Ý thấy nàng , mặt nhịn chút vui mừng: "Nương nương."
Nàng lo lắng nương nương ở trong đó một sẽ xảy chuyện, hiện tại thấy rốt cục cũng hiện mới yên lòng.
Ánh sáng trời chiều vẩy Ban Họa, Như Ý ngạc nhiên : "Nương nương, hiện tại trông ."
"Chỗ nào ?" Ban Họa , mặt tái nhợt lộ chút huyết sắc: "Chẳng lẽ ?"
"Mỗi ngày nương nương đều xinh . " Như Ý vội vàng giải thích : "Nô tỳ ngu ngốc, xin nương nương đừng ghét bỏ nô tỳ."
"Được, tâm ý của ngươi. " Ban Họa gõ đỉnh đầu của nàng: "Đi thôi, hồi cung."
"Vương Đức. " Dung Hà dựa đầu giường, trời chiều ngoài cửa sổ: "Hiện tại sắp giờ Dậu ?"
"Bẩm bệ hạ, bây giờ là giờ Dậu một khắc."
"Hoàng hậu nương nương ngoài bao lâu ?" Dung Hà đầu ông: "Một canh giờ là hai canh giờ?" [email protected]đ+l/q&đ
"Bệ hạ... Nương nương ngoài hai canh giờ . " Vương Đức cảm thấy ánh mắt bệ hạ chút kỳ lạ, cúi đầu dám thẳng cặp mắt của y.
"Trẫm ."
Đang , bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, mặt Ban Họa mang theo ý tới, thấy Dung Hà ở giường, nhân tiện : "Sao dậy? Không ngự y , thương thế bây giờ của nghiêm trọng, thể lâu."
"Không , chỉ là do quá lâu. " Dung Hà ngoan ngoãn trở : "Vừa nàng thế?"
"Ra gặp một cũng quá quan trọng. " Ban Họa đưa tay sờ trán của y, sốt, .
"Giữa trưa chỉ dùng chút cháo, chắc bây giờ đói bụng . " Nàng vẫy tay với một nữ quan: "Trình dược thiện của bệ hạ lên."
"Vâng."
Dung Hà vươn tay khỏi áo ngủ bằng gấm, nhẹ nhàng nắm tay Ban Họa: "Ta vẫn đói."
"Ta mùi vị của dược thiện lắm, tuy nhiên ít nhiều cũng ăn một chút. " Ban Họa xoay nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt y: "Ngoan."
Dung Hà bật , đây là bộ dáng y dỗ nàng, bây giờ nàng dùng y?
Rất nhanh dược thiện nóng hổi bưng lên, Ban Họa híp mắt Dung Hà: "Có đút cho ?"
"Được." Dung Hà mỉm nàng: "Trẫm chờ Hoàng hậu hết lòng chăm sóc trẫm."
Ban Họa: ...
Da mặt nam nhân của nàng càng ngày càng dày .
Múc cháo, thổi nguội, đó đút miệng Dung Hà. Mùi vị của dược thiện cũng khó ngửi, nhưng Dung Hà ăn chân thành, mỗi một muỗng đều lãng phí.
Rất nhanh một bát cháo lộ đáy, Ban Họa buông bát xuống : "Được , qua hai canh giờ dùng. Bây giờ nên xê dịch, sợ dùng quá nhiều sẽ bỏ ăn."
"Được." Dung Hà thấy vẻ mặt Ban Họa chút tự nhiên, nàng chuyện nhắn nhủ, đè cơn buồn ngủ xuống, dựa đầu giường hỏi: "Họa Họa, nàng thế?"
Ban Họa dùng khăn ấm lau mặt và tay cho Dung Hà đưa khăn cho Vương Đức: "Vừa Phước Bình Thái hậu tới."
Dung Hà gục đầu xuống ngón tay Ban Họa nắm chặt: "Ừm."
"Bà đến cầu xin cho An Nhạc." Ban Họa cúi đầu vuốt vuốt ngón trỏ trái của Dung Hà, cứ như đây là thứ thú vị.
"An Nhạc Công Chúa tình như tỷ với nàng, là nữ nhi ruột thịt của Phước Bình Thái hậu, nếu bà cầu xin thì nên cho bà chút mặt mũi. " Dung Hà rủ mí mắt xuống, bàn tay y sít nắm c.h.ặ.t t.a.y Ban Họa, để lộ một kẻ hở: "Dù cũng gì đáng ngại, dưỡng mấy ngày nữa là . ý chỉ thể để nàng ban phát, để sẽ càng phù hợp hơn. Vương Đức, tuyên..."
"Ta đồng ý với bà . " Ban Họa lắc đầu : “Gì mà đáng ngại, bờ vai một cái lỗ lớn như thế, đau ?"
Dung Hà ngẩng đầu, cặp mắt hoa đào dịu dàng đầy thâm tình: "Có Họa Họa ở bên cạnh sẽ cảm thấy đau."
"Lại bậy. " Ban Họa bóp tay y: "Chàng đừng giả bộ nữa, cũng xem mặt trắng bệch thế ."
Dung Hà gì.
"Hôm nay một chuyện, gây phiền toái cho ?" Ban Họa thấy Dung Hà chỉ như cũ mới : " Ta phái ba trăm hộ vệ, nhốt Tưởng Hàm và Phước Bình Thái hậu ở cùng ."
Trong phòng an tĩnh .
"Tại ?" Giọng của Dung Hà chút khàn khàn.
"Bởi vì bao che khuyết điểm. " Ban Họa đưa tay chỉ môi Dung Hà khẽ hôn lên môi y: "Ai cũng thể tổn thương coi trọng. Ta yêu ."
Mí mắt Dung Hà run rẩy, thật lâu mới lộ một nụ .
"Họa Họa."
"Hửm?"
"Nàng là nữ vương của ."
Ban Họa khẽ một tiếng, bàn tay nàng nhẹ nhàng đặt lồng n.g.ự.c của y, ánh mắt như sợi tơ, triền miên lưu luyến.
"Chàng còn nhớ câu đùa lúc của ?"
"Tất nhiên là nhớ ."
Ánh nắng chiều tà cuối cùng của hôm nay lén lút bò trong phòng, phản chiếu một ánh sáng vàng rực rỡ.
(Xong chính văn)