TA LÀ CÔ GÁI ĐƠN GIẢN THẾ THÔI !!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Chương 87
Cập nhật lúc: 2024-11-10 06:16:53
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng Hậu Thái Tử Hoàng Đế răn dạy, bất động trong phòng nửa canh giờ, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, Đại Nguyệt cung cầu tình vì Thái Tử, cũng nhắc tới việc mặt Vân Khánh Đế.
Cho đến khi bà Ban Hằng tiến cung tạ ơn, mới bảo hai Ban Hằng và Thái Tử cùng . Thấy thế nào Ban Hằng cũng là bộ dáng vui vẻ, mặt Hoàng Hậu tự giác lộ chút ý : "Nghe ngươi tiến cung tạ ơn, là tạ ơn gì ?"
"Vi thần bái kiến Hoàng Hậu nương nương. " Ban Hằng hì hì thi lễ với Hoàng Hậu: "Mấy ngày đây Thái Tử điện hạ để cung nhân đưa tới ít đồ , trong lòng nhị lão ở nhà vô cùng cảm kích, liền để vi thần tiến cung tạ ơn Thái Tử điện hạ. Lúc đầu hai ngày tiến cung, nào hai ngày thể phụ vi thần , vi thần ở trong nhà chậm trễ mấy ngày."
Cố Diệp Phi
"Người trong nhà cần gì cảm tạ với cảm tạ. " Hoàng Hậu đầu, thấy mặt Thái Tử khác lạ, nhất thời trong lòng loại dự cảm : "Thái Tử, ngươi đưa cho nhà Tĩnh Đình Công thứ gì, đáng để đứa nhỏ trông mong đến cám ơn ngươi một chuyến?"
"Nhi thần..." Thái Tử dám thẳng hai mắt Hoàng Hậu: "Cũng đồ vật hiếm gì."
Ánh mắt Hoàng Hậu liếc lên , đó với Ban Hằng: "Nghe thấy Thái Tử , đồ vật hiếm gì, chỗ nào đáng để ngươi thế? Lần đừng khách sáo như nữa, sẽ tức giận."
Ban Hằng ngượng ngùng: "Lần bởi vì chuyện của gia phụ, bệ hạ mệt mỏi hao tâm tốn sức như thế, chuyện còn liên lụy đến..." Mắt Thái Tử, lúng túng nuốt lời xuống: "Sớm chuyện sẽ huyên náo lớn như , vi thần liền khuyên nhà một chút."
"Khuyên gì?" Hoàng Hậu lườm Thái Tử một cái, giọng điệu chút lạnh nhạt: "Đã sai chuyện, nên nhận trừng phạt. Mà các ngươi là thích của bản cung và bệ hạ, những to gan lớn mật dám tay tính toán, nếu sớm ngăn , sớm muộn một ngày bọn họ cũng thể tính toán đầu bản cung và bệ hạ."
Thái Tử như thế, sắc mặt chút mất tự nhiên, nhưng cứ như Hoàng Hậu thấy thần sắc đổi, chỉ : "Sau ngươi đừng với những lời như thế, thì giận ngươi đấy."
Cái khác Ban Hằng am hiểu, nhưng ở lâu với mẫu và tỷ tỷ nhà , bản lĩnh lừa nữ hài tử vui vẻ luyện thêm vài phần, cho nên đầy một lát dỗ Hoàng Hậu mặt mày vui vẻ, đúng là quên Thái Tử còn ở đây.
Thái Tử là tính cách nhu hòa, Hoàng Hậu đối với như , nội tâm chút oán hận, chỉ nghĩ rốt cuộc gì để mẫu hậu vui.
Trước đó bởi vì lời một phía từ Thái Tử Phi, cảm thấy Thạch gia vô tội, mới đồng ý giúp Thạch gia chuyện .
mà mấy ngày nay ở trong thư phòng tinh tế suy nghĩ, mặc dù Thạch gia thật khả năng oan uổng, nhưng cũng khả năng đang láo. Thái Tử Phi của nàng là một nữ tử nhu nhược chỉ vẽ tranh thơ, thế nhưng phái ngóng qua, phát hiện bộ dáng Thái Tử Phi như trong miệng nàng .
Cùng nhiều nam tử cấu kết, thậm chí còn minh bạch với từng là vị hôn phu của Ban Hoạ, hiện tại Họa Họa và Thành An Bá đính hôn, truyền lời đồn đại nàng ngưỡng mộ Thành An Bá trong lòng. Điều khiến Thái Tử thể hoài nghi, Thạch Nhị cô nương tâm thuật bất chính, thậm chí ý nhằm Họa Họa. Không thì tại trong Kinh thành nhiều binh sĩ như nàng chọn, hết tới khác luôn dính dấp với nam nhân Họa Họa hôn ước?
Quan trọng nhất là, ngày Nhị thành hôn, còn cố ý gặp nàng , đây là sức quyến rũ bực nào, mới thể để Nhị hành vi bỏ tân nương tử? Trước đó Nhị luôn gây khó dễ với Họa Họa, thậm chí cố ý ức h.i.ế.p Họa Họa, chẳng lẽ là vì tin lời Nhị Thái Tử Phi, mới chuyện như ?
Đầu óc của con lạ, khi nhận định một chuyện , coi như chuyện đó chỗ hợp lý, cũng sẽ tự động bổ sung chỉnh, để nó trở nên hợp lý.
Một hành vi gần đây của Thái Tử Phi, Thái Tử bất mãn, thế nhưng tính cách mềm mại, nhớ tình cũ, cho nên vẫn giấu bất mãn đáy lòng, thậm chí khả năng ngay cả chính còn phát giác bất mãn . Cho đến chuyện của Thạch gia , phụ hoàng trách cứ, giật tỉnh táo , hiện tại nhiều chuyện, nhiều quyết định, phía đều bóng dáng Thạch gia, đến mức dưỡng thành thói quen, chỉ cần chuyện thích tìm nhạc phụ hỏi vài câu, căn cứ đề nghị của ông để quyết định.
Thế nhưng nhạc phụ cuối cùng chỉ là nhạc phụ, phụ của , thiên hạ họ Tưởng họ Thạch, khó trách phụ hoàng thất vọng với như thế.
Nghĩ rõ điểm , khi đến Ban Hằng, áy náy Thái Tử đối với Ban gia liền nhịn . Đừng hiện tại ngay mặt Hoàng Hậu Ban Hằng bơ , coi như Ban Hằng mắng hai câu, sẽ cãi .
Ban Hằng ở hậu cung gần nửa canh giờ, liền dậy cáo từ. Hắn là binh sĩ, ở hậu cung đợi quá lâu quá thỏa đáng. Hoàng Hậu giữ , liền để cung nhân sủng ái bên tiễn xuất cung.
Đợi khi Ban Hằng rời , sắc mặt Hoàng Hậu trầm xuống.
"Thái Tử."
"Mẫu hậu. " Thái Tử cúi đầu mặt Hoàng Hậu, mặt mũi đầy áy náy.
Nhìn thấy bộ dáng nhi tử như , Hoàng Hậu tức đau lòng: "Ngươi đó."
"Nhi thần để mẫu hậu thất vọng , nhi thần sai. " Thái Tử nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoàng Hậu: "Chỉ cầu mẫu hậu đừng chọc tức thể."
"Tính tình của ngươi, hẳn nên sửa . " Hoàng Hậu vỗ vỗ mu bàn tay , thở dài : " Ngươi là Thái Tử, Đế Vương tương lai, thể ngay cả chuyện hậu viện còn quản . Ban gia nhận hậu lễ, là ngươi đưa qua, Thái Tử Phi mượn danh nghĩa của ngươi đưa ?"
"Vâng... Thái Tử Phi."
"Cái đều do mẫu hậu, năm đó thấy Thạch thị đoan trang đại khí, hiền danh, thì cảm thấy nàng là lựa chọn nhất với vị trí Thái Tử Phi, nào nàng hồ đồ như thế..." Hoàng Hậu đến đây, liên tục thở dài mấy : "Việc thể truyền ngoài, càng thể để khác là Thái Tử Phi , nàng hồ đồ ngươi cũng thể hồ đồ, thứ là ngươi tặng, cũng chỉ thể là ngươi tặng, hiểu ?"
"Nhi thần nhớ kỹ."
"Cả đám đều bớt lo." Hoàng Hậu vuốt trán: "Ngươi lui ."
"Mẫu hậu, nhi thần thấy sắc mặt ngươi lắm, là để thái y đến bắt mạch cho ngươi. " Thái Tử thấy thần sắc Hoàng Hậu rã rời, ý hổ trong lòng càng đậm: "Không thì nội tâm nhi thần khó thể an ."
"Không , đều là bệnh cũ. " Hoàng Hậu nhẹ nhàng lắc đầu: "Ngươi và ngươi đừng chọc tức , sẽ còn bệnh gì."
"Vâng."
Thái Tử trở Đông cung, thấy thái giám phục vụ mặt Thái Tử Phi đang quanh ở cửa thư phòng, nhớ tới lời mẫu hậu , liền giận tái mặt với cung nhân lưng: "Bắt tiểu thái giám đang dáo dác , phạt mười trượng."
"Thái Tử điện hạ, đó là Thái Tử Phi..."
" Lời cô* dùng ?"
* tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến
"Vâng!"
Mấy năm Thái Tử và Thái Tử Phi thành hôn, gối Thái Tử Phi con, Thái Tử từng để Thái Tử Phi chịu khó xử, nhưng mặt mũi Thái Tử Phi, chỉ sợ giữ .
Thái Tử Phi mặt mũi cũng là Thái Tử Phi, bọn họ cung bộc ngoại trừ ngoan ngoãn lời, thì lựa chọn dư thừa.
Rất nhanh triều bắt đầu xuất hiện tấu chương vạch tội Thạch Sùng Hải, nhóm Thạch đảng nhao nhao tìm kiếm phương pháp, bộ dáng hoảng sợ, cùng nhóm Nghiêm đảng năm ngoái khi Nghiêm gia thất thế chẳng khác gì? Chỉ tiếc vết xe đổ của Nghiêm Huy để bọn họ học cúi thấp, ngược bởi vì Nghiêm Huy thất thế, trở nên càng thêm đắc ý càn rỡ, rốt cục gây tai vạ hôm nay.
Làm Thạch Sùng Hải thể nhận tội mướn hung ám sát Quốc Công triều đình, cho nên hai bên một mực đấu khẩu, nhưng thời gian Thạch gia xác thực trở nên gian nan, ngay cả Thạch Sùng Hải và Thạch Tấn cũng tạm thời về nhà "Tĩnh dưỡng" .
Trong nhà giam Đại Lý Tự, Thạch Phi Tiên ngoại trừ mất tự do, tắm rửa rửa mặt tiện lắm, thì tra tấn gì. Hộ vệ trông coi nhà giam khách sáo với nàng , hương vị cơm canh mặc dù chú trọng, nhưng sạch sẽ thể nuốt xuống, thậm chí bọn họ cũng ngăn trở Tướng phủ đến gặp nàng , nàng trở thành đối đãi tử tế nhất nhà lao.
Cái cùng dự đoán của Thạch Phi Tiên chút khác biệt, nàng nghĩ Dung Hà vì quan hệ với Ban Họa, cố ý bảo khó nàng . Thế nhưng những ngày qua, nàng mới ý nghĩ của quá mức tiểu nhân. Nếu Dung Hà đối xử tàn khốc với nàng hơn, trong nội tâm nàng lẽ sẽ càng thêm khó chịu, nhưng y chỉ xuất hiện mặt nàng , cứ nàng như những phạm nhân khác trong Đại Lý Tự, đáng để y nhiều.
"Thạch cô nương. " Cai ngục tới, khách sáo thi lễ với nàng: "Mẫu tới thăm ngươi."
"Mẫu ?" Thạch Phi Tiên ngẩng đầu, thấy Thạch phu nhân , kích động lên: "Mẫu !"
"Hài tử. " Thạch phu nhân bộ dáng nữ nhi tiều tụy, đau lòng đến một bên cửa nhà lao, bắt lấy tay của nữ nhi cách rào chắn: "Hài tử, ngươi chịu khổ."
Mẫu tử hai cầm tay hai mắt đẫm lệ, cho đủ một trận, Thạch phu nhân liền bắt đầu qua một việc nhỏ vụn vặt trong nhà, gì mà Thái Tử Phi thiên tử chán ghét vứt bỏ, Tướng gia triều đình bước liên tục khó khăn, chỉ thể tạm thời ở nhà tĩnh dưỡng. Ngự Sử hùng hổ dọa , Thạch đảng đều là cỏ đầu tường*, chân chính thể dùng nhiều vân vân.
* gió thổi chiều nào theo chiều nấy
Thạch Phi Tiên mẫu phàn nàn, hồi lâu bảo dưỡng, cánh tay trở nên còn ánh sáng, nội tâm vì thấy mẫu dâng lên tâm tình kích động, từng chút từng chút bình tĩnh trở .
" Hôm nay mẫu đến, là những lời với nữ nhi ?" Giọng nàng chút run, buông lỏng cổ tay đang bắt lấy tay Thạch phu nhân .
"Hài tử..." Thạch phu nhân nữ nhi, lời trong miệng chuyển vô , nhưng thủy chung nên lời.
"Mẫu gánh tội một ?" Hai mắt Thạch Phi Tiên rưng rưng, lộ một nụ trào phúng: "Thanh danh hiện tại hỏng, coi như cũng thể tìm nam nhân ở rể tác dụng, thể còn liên lụy bộ Thạch gia. Không bằng gánh tội, phụ , đại tỷ, đại ca sẽ liên lụy, ngươi đúng ?"
Thạch phu nhân che miệng rống lắc đầu, nhưng nên gì cho .
" chuyện , các ngươi là nhà, nên vì lấy công đạo ?" Giọng Thạch Phi Tiên trở nên sắc nhọn: "Như Tĩnh Đình Công lúc , ai ức h.i.ế.p nữ nhi của ông, ông sẽ đến đập cửa nhà đó, coi như thanh danh nữ nhi kém, cũng che chở nàng để nàng chịu chút ấm ức, đây mới là chuyện nhà phụ mẫu nên , ?"
Thạch phu nhân ghé rào chắn, đến thở , bà dám mặt nữ nhi, cũng mặt mũi nào đối mặt với nữ nhi.
"Ta . " Thạch Phi Tiên Thạch phu nhân rống, lấy tay lau lệ mặt: "Ngươi ."
"Hài tử..."
"Ngươi yên tâm, tội ... Ta sẽ gánh." Thạch Phi Tiên lưng , Thạch phu nhân, giọng run rẩy: "Coi như nữ nhi trả ân nuôi dưỡng của phụ mẫu."
"Ta , . " Thạch phu nhân đánh lồng n.g.ự.c : "Do mẫu vô dụng, bảo hộ ngươi."
Thạch Phi Tiên tro bụi lưu tường trong thời gian dài, đến run rẩy, nhưng vẫn đầu Thạch phu nhân một cái.
Một ngày đó, Đại Nguyệt cung.
Khanh Đại Lý Tự hành đại lễ với Vân Khánh Đế.
"Bệ hạ, Thạch cô nương nhận tội."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-co-gai-don-gian-the-thoi/chuong-87.html.]
"Nàng thế nào?"
Khanh Đại Lý Tự đưa tờ lời khai trình hai tay lên, khom đáp: "Thạch cô nương thừa nhận, bởi vì nàng xuất phát từ ghen ghét, Phúc Nhạc Quận Chúa gả cho Thành An Bá, cho nên mời sát thủ ám sát trong phủ Tĩnh Đình Công. Tướng phủ giáo dục cực nghiêm, tuyệt đối cho phép nữ nhi chuyện đại nghịch bất đạo như thế, cho nên nàng chỉ thể tự tìm mấy tên lưu manh gan lớn, để bọn họ ám sát Phúc Nhạc Quận Chúa. mấy ngày tìm thấy cơ hội thích hợp, nàng mới đổi kế hoạch, để mấy tên côn đồ tay với Tĩnh Đình Công, Phúc Nhạc Quận Chúa giữ đạo hiếu ba năm, trong ba năm nàng thể gả cho Thành An Bá."
"Ồ?" Vân Khánh Đế thả tấu chương trong tay xuống, sắc mặt thâm trầm : " Nàng chuyện thế nào quen với hạ nhân Huệ Vương Phủ."
"Thạch cô nương , nàng vốn là hạ nhân Huệ Vương Phủ, coi ông là trung gian giới thiệu sát thủ."
Khanh Đại Lý Tự cảm thấy lý do chút gượng ép, rõ ràng Thạch cô nương tiếp tục gánh tất cả tội danh, để liên lụy Thạch gia.
Ông nghĩ bệ hạ định sẽ tin lý do vụng về , nghĩ tới mà bệ hạ phản bác, chỉ để ông lời khai liền để ông .
Rời khỏi Đại Nguyệt cung, ông nhịn nghĩ, chỉ sợ Hoàng Thượng vẫn che chở Thái Tử, cho nên mới tiếp tục truy cứu.
Mấy ngày , án Tĩnh Đình Công tập kích chân tướng rõ ràng, nguyên nhân là do nữ nhân ghen ghét. Trải qua chuyện , mỹ danh của Thành An Bá Dung Quân Phách truyền khắp thiên hạ, bởi vì nam nhân thể cho nữ tử khuê các sinh lòng ghen ghét mà g.i.ế.c , nhất định là cực kì xuất chúng mê .
Trong lúc nhất thời, Dung Hà trong Kinh Thành hoan nghênh giảm mà còn tăng, nếu y đính hôn với khác, chỉ sợ bọn nữ tử mỗi ngày tặng những vật như hoa tươi, khăn tay, trái cây, nhiều đến thể chôn y xuống.
Thạch Sùng Hải "Biết nữ nhi phạm tội lớn , mặt gần như đầy m.á.u và nước mắt cầu phạt với Hoàng Đế, còn tới Ban gia đội gai nhận tội", bao che nữ nhi, dũng cảm thừa nhận hành vi sai lầm của , thắng bộ phận sách khen ngợi.
Cái còn tính, thậm chí Thạch Sùng Hải tự xin rời chức, ông dạy nữ nhi nghiêm, mặt mũi nào đảm nhiệm chức Tướng gia. Hoàng Đế thái độ chân thành của ông cảm động, rõ nữ nhi phạm sai lầm, nên để ông gánh chịu, đời chỉ cha nợ con trả, lí nào con nợ cha trả. Kết quả cuối cùng là Thạch Sùng Hải phạt năm ngàn lượng bạc, đồng thời tự tạ với Tĩnh Đình Công, ngừng bổng lộc nửa năm.
Thạch Sùng Hải lập tức dị nghị, ngày hôm liền bày thịnh yến tạ đại tội, chỉ mời Ban Hoài thượng khách, còn mời nhiều danh vọng tới khách.
Hành động lộ , khiến ông thắng ít khen ngợi.
Ban Hoài dẫn theo một đôi nhi nữ đến, trong tửu lâu ít . Mặc dù yến hội bày ở lầu hai, nhưng trong đại đường phía ít xem náo nhiệt, tất cả đang đợi Ban gia sẽ phản ứng gì.
Ban Họa vẻ mặt kích động của những sách lầu, nhẹ hừ một tiếng đó dời ánh mắt.
Ban Hằng thấy ánh mắt những lầu như chó sói theo dõi tỷ , thì chen đến cầu thang, chắn Ban Họa bên trong.
"Tĩnh Đình Công!" Thạch Sùng Hải thấy Ban Hoài, còn hai câu, đỏ vành mắt , xá dài đến cùng với Ban Hoài: "Tại hạ dạy nữ nghiêm, thật sự là hổ thẹn, hổ thẹn, tại hạ mặt mũi nào gặp ngươi."
Ánh mắt Ban Hoài đảo qua tân khách bốn phía xem náo nhiệt, tránh lễ của Thạch Sùng Hải, để ý lắm : "Không , ngươi gặp ? Dù nữ nhi của ngươi dạy , may mắn vận khí , bảo vệ mạng."
Nói xong câu đó, ông thở hồng hộc xuống ghế bên cạnh, chút hổ : "Để các vị chê , lá gan chút nhỏ, chuyện dọa bệnh một trận. Hôm nay vốn ngoài, nhưng nghĩ đến nếu hôm nay đến, Thạch Tướng gia sẽ nghĩ nhiều, cũng chỉ thể miễn cưỡng tới. Vả tinh thần quả thực lắm, nếu chỗ nào thất lễ, mong chư vị thứ nhiều hơn."
Đám nhao nhao quan tâm tới tình trạng cơ thể Ban Hoài, một đống lao nhao, vô cùng náo nhiệt.
Thạch Sùng Hải ở bên cạnh cũng theo, tạ , nhưng nhiều vội vàng nịnh nọt Ban Hoài, ai để ý ông gì.
Ban Họa tâm tư xem nháo kịch , đầu đối mặt với hai con ngươi của Thạch Tấn. Tầm mắt hai giao trong trung, Ban Họa trầm mặc gì. Thạch Tấn do dự một chút, đến vững nơi cách Ban Họa hai bước: " Gần đây Quận Chúa chứ?"
"Gia phụ bệnh, là nữ nhi, thể . " Giọng điệu Ban Họa chút nhàn nhạt: "Thạch đại nhân việc gì ?"
Thạch Tấn vái chào nàng, trầm mặc gì.
Ban Họa đầu phụ giữa đám khách quý: "Thạch đại nhân, Thạch cô nương ?"
"Xá phạm tội lớn ngập trời, Đại Lý Tự phán phục dịch mười lăm năm." Thạch Tấn trầm mặc xuống, giữa và Ban Hoạ, lời nào để .
" Phục dịch ở ?"
Một lát , Thạch Tấn Ban Họa hỏi như . Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, thấy mặt Ban Họa bao nhiêu tức giận, liền : " Tây Châu."
"Tây Châu xa xôi nghèo nàn, gió cát lớn, lệnh chịu khí hậu nơi đó?" Mí mắt Ban Họa rủ xuống, giọng điệu mềm thêm vài phần: "Sao đổi nơi khác khí hậu hơn?"
"Phạm sai lầm nên phạt, Thạch gia cũng dám lời oán giận." Thạch Tấn gục đầu xuống, mắt Ban Họa.
"Đương nhiên các ngươi gì để oán." Ban Họa chút ngán ngẩm với Thạch gia, mặc dù nàng oán với Thạch Phi Tiên, nhưng nếu như Thạch Phi Tiên thật sự liên quan đến việc phụ tập kích, nàng sẽ hận đối phương đến ý nghĩ họ c.h.ế.t .
Ngược Thạch gia xua đuổi ý nghĩ còn nhanh hơn nàng, nếu như nàng nhảm thêm nữa, ngược khiến ghét thôi.
Thạch Sùng Hải kính xin với Ban Hoài, Ban Hoài biểu lộ bình tĩnh uống xong. Lúc yến hội sắp chính thức bắt đầu, bỗng nhiên sắc mặt Ban Hoài trắng bệch, hôn mê. Dọa vội vàng mời đại phu đến, mới thể của ông còn suy yếu, thể quá mức mệt nhọc.
Thế là bữa tiệc ăn, đưa Ban Hoài về nhà, khỏi cửa lớn Ban gia, Ban Hoài nhận Thạch Sùng Hải xin là nhận?
Mặc kệ nhận , việc cứ hạ màn như thế. Mặt ngoài , Thạch Sùng Hải và Nghiêm Huy vẫn như cũ là Tướng gia, địa vị ảnh hưởng. thực tế hai nhà còn vinh quang như ngày xưa, chỉ còn nở mày nở mặt, còn trải qua thời gian như giẫm băng mỏng.
Từ nay về , trong triều còn Thạch đảng Nghiêm đảng chuyện. mặt bình tĩnh , hình như ẩn giấu sóng ngầm, chỉ còn chờ ai lộ nó, sẽ nghiêng trời lệch đất, thiên địa biến sắc.
Ngày thứ ba khi Thạch Sùng Hải xin Ban Hoài, Thạch Phi Tiên đeo xiềng xích, đầu kẹp, cùng một nhóm nữ phạm đày đến Tây Châu, trong xe gỗ.
Trong xe gỗ chật hẹp cũ nát tràn đầy mùi vị khác thường, mấy nữ nhân cùng xe nàng , thực sự nghĩ mãi mà rõ, một nữ nhi nũng nịu như thế, đến tột cùng phạm tội bao lớn, mới thể đày đến vùng đất nghèo nàn như Tây Châu ?
Trong xe ngựa, nữ nhân nhiều tuổi nhất qua gần bốn mươi tuổi, thực tế mới ngoài ba mươi. Nàng g.i.ế.c trượng phu ngược đãi lẫn bà bà, nhưng vì lúc tuổi còn trẻ cứu một nữ nhi quan viên, chút nhân tình, cho nên phán tội chết, mà phán quyết lưu vong.
Nàng nhịn với Thạch Phi Tiên: "Cô nương, ngươi phạm chuyện gì thế?"
"Ta?" Thạch Phi Tiên sững sờ mà khuôn mặt nữ nhân tang thương mắt , nửa ngày mới nó: "Đầu thai sai, sai chuyện."
Xe gỗ vững chắc, chỉ để mấy cái lỗ nho nhỏ cung cấp khí cho trong xe, nàng âm thanh ồn ào náo nhiệt bên ngoài, nhịn hoảng hốt, đây là cuối cùng đời nàng tiếng Kinh Thành phồn hoa.
Tây Châu, bão cát lớn, nước mưa ít, ánh mắt trời thiêu đốt đủ nướng cháy làn da nàng , nàng thể chịu đựng .
Xe gỗ khỏi thành, hai bên đường nhà phạm nhân đến đưa y phục, , dập đầu, nhưng vì nha dịch áp giải phạm nhân thu bạc của những , với loại tình cảnh liền mở một mắt nhắm một mắt.
Mấy nữ phạm xe, ngoại trừ Thạch Phi Tiên, tất cả nhân chuẩn đồ, cả nữ nhân hỏi nàng khi nãy.
Nàng xoay trng góc nhỏ hẹp của xe gỗ, cảnh sinh ly tử biệt ngoài xe, sắc mặt c.h.ế.t lặng vô cùng.
"Thạch cô nương." Một hộ vệ cưỡi ngựa từ trong thành đuổi tới, trong tay còn mang theo một bao phục nhỏ.
Hai mắt Thạch Phi Tiên sáng lên, nhưng khi rõ tướng mạo hộ vệ, ánh sáng trong mắt nàng biến mất. Người nàng từng thấy qua, chắc chắn của Thạch gia.
" Gia chủ , núi cao đường xa, cách xa thiên nhai, ân oán ngày xưa xóa bỏ, hãy trân trọng." Hộ vệ nhét bao phục trong tay Thạch Phi Tiên, giọng thẳng thắng: " Bao phục mong cô nương nhận lấy."
"Chờ một chút. " Thạch Phi Tiên nắm một góc bao phục, về phía hộ vệ tướng mạo bình thường: " Gia chủ ngươi là ai?"
Hộ vệ thi lễ: "Xin thứ cho tại hạ thể trả lời vấn đề của ngươi, cáo từ!"
Thạch Phi Tiên nắm bao phục to lớn, bóng lưng hộ vệ cưỡi ngựa rời xuất thần. Rất nhanh các nữ phạm khác cũng nhốt về trong xe gỗ, các nàng bắt đầu lật xem bao phục nhà chuẩn , nóng lòng bên trong thứ gì, chỉ Thạch Phi Tiên nắm bao phục hề động.
Nàng bên trong chứa gì, cũng hứng thú , lẽ là đồ đạc nguyền rủa nàng , cho dù là chuột chết, con gián cũng khả năng.
Nàng luôn , một tiểu thư trong Kinh Thành âm thầm ghen ghét nàng , nhưng nàng càng rõ ràng hơn, bởi vì quan hệ của cha và tỷ tỷ, những coi như ghen ghét, cũng dám biểu hiện chút nào mặt , thậm chí phí hết tâm tư nịnh nọt nàng .
Mà những nam nhân gọi là ái mộ, sớm lẫn xa. Ngay cả nhà nàng cũng dính nàng , càng đừng đề cập tới những nam nhân .
"Khuê nữ, chất vải bao phục của ngươi thật . " Một nữ phạm : " Dùng nhiều năm cũng hư đấy."
Dưới ánh mắt chờ mong của những , Thạch Phi Tiên cắn răng, bắt đầu đưa tay mở bao phục.
Nàng , đến tột cùng là nào từng ân oán với , dám ở mắt tặng đồ cho nàng . Ngay cả Thạch gia còn dám , nàng lấy lá gan lớn như thế.
Bao phục mở , bên trong c.h.ế.t chuột, cũng mấy thứ bẩn thỉu, chỉ một túi nước, mấy bộ y phục thấy bốn mùa, một bao lương khô, còn một cái ví nhỏ, nàng đưa tay nhéo nhéo, bên trong còn tiền đồng và bạc vụn.
Nữ tù trong xe hâm mộ bao phục trong tay Thạch Phi Tiên, đồ vật trong chuẩn thật đầy đủ, chất vải y phục , thậm chí ngay cả y phục nữ nhân, còn vật mỗi tháng cần, đều chuẩn đầy đủ, thể thấy tâm tư chuẩn bao phục bỏ .
Thiên nhai cách xa , từ đây ân oán xóa bỏ.
Những chân chính ân oán với nàng , mấy ai can đảm như , sắp xếp hộ vệ đưa những vật đến?
Ngày xưa nàng vốn đồ, giờ phút thành thứ duy nhất nàng thể . Người nhà của nàng , bằng hữu của nàng , nam nhân ái mộ nàng , đều tránh nàng như rắn rết, chỉ , chuyện khác dám .
Một lát , mắt nàng mơ hồ một mảnh, nước mắt theo gương mặt lướt qua, rơi bao phục.