TA LÀ CÔ GÁI ĐƠN GIẢN THẾ THÔI !!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Chương 97-1
Cập nhật lúc: 2024-11-10 06:20:42
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đời một loại lúng túng, gọi là tiến lên một bước mây lật mưa che, lui một bước vực sâu địa ngục. Đỗ Cửu theo chủ tử dãi nắng dầm mưa, thấy qua máu, trải qua ít chuyện, duy chỉ tình huống hôm nay, loại hận mọc mắt, thì sẽ thấy tình huống hổ như .
Ban Họa chú ý tới , với : "Đỗ Cửu, ngươi tới đây?"
"Hầu Gia bảo thuộc hạ đưa một tấu chương tới gấp." Đỗ Cửu cố gắng như thấy gì, cúi đầu chuẩn rời , nào Ban Họa gọi .
"Vậy thì , cần phái một chuyến . " Ban Họa móc hai con châu chấu lá tre: "Chủ tử ngươi , khi còn bé từng chơi những thứ . Đây, ngươi mang về cho , giúp đền bù tổn thất tuổi thơ."
Đỗ Cửu mờ mịt tiếp nhận mấy con châu chấu lá tre: "Tạ, tạ Quận Chúa?"
Hầu Gia nhà bọn họ từ nhỏ đến lớn sẽ chơi những thứ , rốt cuộc Quận Chúa mua những thứ lặt vặt từ góc nào thế? Khoan hãy , tay nghề coi như tệ, bện châu chấu thật đáng yêu, tiểu hài tử nhất định sẽ thích.
mà Hầu Gia nhà bọn họ là tiểu hài tử ?
đối mặt với Phúc Nhạc Quận Chúa híp hai mắt, sợ cúi đầu xuống, dám lộ chút lạ thường nào.
"Được , ngươi về ." Ban Họa hài lòng lộ một nụ , đại môn Ban gia. Bộ dáng nhẹ nhõm vui vẻ, hiển nhiên là quên phía nàng còn một đang quỳ.
Đại môn Ban gia chậm rãi đóng , mắt Đỗ Cửu Tạ Khải Lâm, vị hôn phu tiền tiền nhiệm của Phúc Nhạc Quận Chúa, quyết định đến chỗ hẻo lánh, tận lực tiến ánh mắt Tạ Khải Lâm. mà lúc chuyện cùng Ban Họa, Tạ Khải Lâm thấy .
"Đỗ hộ vệ." Tạ Khải Lâm từ đất lên, gọi Đỗ Cửu chuẩn vội vàng rời : "Tại hạ một câu với Dung Bá gia..."
"Tạ nhị công tử, bây giờ ngươi gọi gia chủ của chúng là Hầu Gia . " Đỗ Cửu cắt ngang Tạ Khải Lâm: " Nếu ngươi là lời gì, thể mặt Hầu Gia nhà chúng , tại hạ thông văn, nếu lỡ lời, mấy chữ . Cho nên câu , ngài cần mặt tại hạ."
Luôn cảm thấy thời gian chung đụng cùng Phúc Nhạc Quận Chúa nhiều, chuyện cũng bắt đầu phong phạm của Phúc Nhạc Quận Chúa , cái là chuyện chuyện đây?
"Cáo từ." Đỗ Cửu thi lễ, vội vàng rời , lưu cho Tạ Khải Lâm một bóng lưng bình tĩnh.
Tạ Khải Lâm kinh ngạc tại chỗ, ngẩng đầu bảng hiệu phủ Tĩnh Đình Công, loại cảm giác chiều nay .
Ban Họa trở nội viện, tìm tới phụ mẫu, liền chuyện mượn đại phu với bọn họ.
"Việc con khá. " Sau khi Âm thị xong, : "Thiên hạ đại phu nào thể chữa bệnh như , trừ phi là thần tiên xuất thủ, thì Tạ gia đại lang cũng chỉ thể phế ."
"Con cũng nghĩ như , cho mượn hơn cho. " Ban Họa một tay chống cằm: " mà vận khí của Tạ gia đại lang cũng thực sự là..."
Âm thị rủ mí mắt xuống nhạt một tiếng: "Ai là vận khí , gặp báo ứng chứ?"
"Mẫu , tỷ, chúng cấp đại phu cho Tạ gia, nhưng trị hết cho Tạ gia đại lang, Tạ gia thể oán chúng cố ý để đại phu chữa khỏi cho ?" Với Ban Hằng thấy, cả nhà Tạ gia đều là tiểu nhân, lòng còn nhỏ hơn kim.
"Quản bọn họ nghĩ như thế nào, nếu bọn họ hổ, chúng cũng ngại náo chuyện cho cả thiên hạ đều . Con của ông phế ‘của quý’, trị khỏi liền trách khác xuất lực." Ban Hoài trào phúng một tiếng:"Lời truyền , chỉ thiên hạ nhạo mà thôi."
"Ông bậy bạ gì đấy?" Âm thị trừng Ban Hoài một cái, loại lời thô tục thể ngay mặt nhi nữ ?
Ban Hoài rụt cổ một cái: "Ta sự thật mà, thể giúp Tạ gia đại lang giữ tính mạng xem như dùng bản lĩnh thật sự , chẳng lẽ còn thể biến trở về nam nhân chân chính, việc đem đến lí, cũng oán đầu chúng ."
"Hắn vẫn sống . " Âm thị như : "Dạng , nên sống cho , từng là nhân trung long phượng mà."
"Phu nhân, hình như bà chút ý kiến với Tạ Trọng Cẩm?" Ban Hoài thấy thần sắc Âm thị chút quái dị, cẩn thận từng li từng tí hỏi : " Chẳng lẽ từng mạo phạm bà?"
"Ông nghĩ nhiều quá, quanh năm suốt tháng gặp Tạ gia mấy , gì mạo phạm?" Âm thị khoát quạt tròn trong tay, như vì thời tiết càng ngày càng nóng bức, tinh thần vẻ mệt mỏi: "Đều ở đây gì, dùng bữa tối ."
"À." Ban Hoài lên đàng hoàng, ngoài bảo hạ nhân chuẩn đồ ăn.
Dùng xong bữa tối, Ban Họa chuẩn trở về viện , đột nhiên Âm thị gọi nàng .
"Họa Họa, con ở . " Âm thị lên: "Hôm nay ánh trăng , con theo dạo ngoài vườn một vòng."
"Thế nhưng lúc ..." Ban Họa lo lắng liếc hoa hoa thảo thảo bên ngoài viện: "Bên ngoài muỗi ?"
Âm thị như thế, chân vươn bước trở về: "Thôi, vẫn nên ở trong phòng chuyện."
Đêm hè tiếng côn trùng kêu liên tiếp, còn gió mát chầm chậm từ cửa sổ thổi tới. Ban Họa dựa bên cửa sổ, mắt trăng khuyết treo trời, đầu với Âm thị: "Mẫu , tâm sự gì ?"
Âm thị gì, bà thở dài thăm thẳm một tiếng: "Họa Họa, một việc vốn nên cho con. Thế nhưng thấy Dung Quân Phách là chút dã tâm nào, nếu bốn năm quỹ đạo vận mệnh đổi, cuộc sống của con ngày , tiếp xúc càng nhiều , cũng gặp nhiều âm mưu quỷ kế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-co-gai-don-gian-the-thoi/chuong-97-1.html.]
Ban Họa hỏi: "Người lo lắng con ăn thiệt thòi ?"
"Ta lo lắng Ban gia bảo hộ con . " Âm thị lắc đầu: "Tính cách con hồ đồ, tương lai tân đế là ai còn , lo lắng con sống ."
"Mẫu , thế?" Ban Họa nắm c.h.ặ.t t.a.y Âm thị: " Không lúc chúng , ngày tháng thì cứ hưởng, ngày xảy chuyện gì, ai cũng . Chúng đừng vì chuyện gì sắp xảy đến, ảnh hưởng tâm tình hiện tại."
"Con đó. " Âm thị điểm trán nàng: "Nhìn như lỗ mãng, nhưng chừng mực thì bao giờ thiếu. nếu con thông minh, hết tới khác chuyện cố kỵ gì, tính tình giống , cũng giống phụ con, lẽ là giống tính cách tổ mẫu con đây."
Ban Họa : "Giống tổ mẫu ?"
" Tổ mẫu con là , vạn vật thế gian đều thấu hơn bất kì ai. " Âm thị khổ: " nếu bà hồ đồ chút, đời thể sống hơn."
Bà thấy hai mắt nữ nhi đen bóng, cuối cùng những suy đoán trong lòng liên quan tới hoàng thất : "Thôi gì, con ngủ sớm ."
"Mẫu , chuyện gạt con." Ban Họa yên lặng Âm thị: "Có liên quan đến ngoại tổ mẫu ?"
Âm thị lắc đầu, dậy cầm cái hộp bỏ lên bàn, mở hộp lấy một chồng giấy : "Những thứ là đồ cưới và phụ con sớm chuẩn mấy năm , còn tài sản riêng tổ phụ tổ mẫu để cho con, những năm chúng hề động qua, nhưng khi đó con còn nhỏ, vẫn giao cho con."
Ban Họa tiếp nhận một xấp tờ đơn, chỉ vài trang liền chút cảm giác choáng đầu, mà nàng nhiều tài sản như ?
"Mẫu , hiện tại cho con mấy thứ gì?" Ban Họa quan tâm tính sổ sách nhất, cho nên thả tờ đơn trong hộp: "Không con đây còn xuất giá ?"
"Năm mới nhanh đến." Mắt Âm thị nữ nhi thôi: "Những thứ là đồ của con, con danh nghĩa con điền sản ruộng đất trang tử nào, thì ngày nào tâm huyết dâng trào kiểm toán, con tìm ai?"
"Trước khố phòng tổ mẫu luôn giao cho Thường ma ma quản lý, nữ nhi cảm thấy Thường ma ma tệ, tài sản riêng của con cũng giao cho bà quản lý." Ban Họa : " Nhóm đại nha đầu bên cạnh con mặc dù đều trung tâm, nhưng tuổi còn nhỏ, như Thường ma ma nhiều kinh nghiệm."
" lúc cũng tính như đấy. " Âm thị : " Là khác vẫn yên tâm, nhưng nếu là Thường ma ma, thoả. Mà con cũng thể lười biếng, thứ gì nên học thì học một ít, miễn cho hạ nhân lừa gạt con." Bà thu dọn tờ đơn, đắp lên hộp, đẩy hộp lên mặt Ban Họa.
Vẻ mặt Ban Họa đau khổ tiếp nhận hộp, còn tưởng rằng nàng nhận một hộp giấy nợ.
Cái nếu để cô nương nhà trọng nam khinh nữ , chỉ sợ là hận đến nghiến răng. Các nàng ước gì trong nhà chuẩn đồ cưới nhiều một chút, thế nhưng trong nhà chỉ để đồ cho nhi tử, nào đạo lý các nàng là nữ gả ngoài thể chiếm quá nhiều chứ?
Như Ý thấy Quận Chúa ôm một hộp gỗ đỏ bên từ trong phòng , đưa tay Quận Chúa ôm hộp, nhỏ giọng : "Quận Chúa, Thế Tử cho đưa tới một mâm trái cây, là mới lấy món đồ chơi mới mẻ từ bằng hữu, bảo nếm thử cho tươi."
"Là cái gì?"
"Nhìn giống vải nhưng vải?" Như Ý nghĩ: " Kiến thức của nô tỳ kém, thứ đường bộ ướp lạnh, tốn ít băng, chạy c.h.ế.t mấy con ngựa, mới đưa đến Kinh Thành. Thế Tử còn , thứ yếu ớt thể để lâu."
"Vậy chính là vải ." Ban Họa , trở viện xem xét, bàn quả thật bày một mâm vải, vải nhiều, nhưng màu sắc diễm lệ, quả to, hiển nhiên là tuyển chọn tỉ mỉ, còn băng bàn, tản từng lạnh.
"Vật là ai đưa tới?" Ban Họa lột một quả vải bỏ trong miệng, lập tức cảm thấy cả mát mẻ.
"Là Thu Liên bên Thế Tử. " Như Ý bưng giải nhiệt : "Chủ tử gặp nàng ?"
"Ừm, để nàng . " Ban Họa lấy khăn lụa xoa xoa đầu ngón tay: "Để bên chuẩn nước kỹ, tắm rửa."
"Vâng." Chủ tử Ban gia đều thích tắm rửa, cho nên trong phủ mỗi ngày đều dự sẵn nước nóng, sợ khi các chủ tử , trong thời gian ngắn đưa kịp.
Không đến một lát, Thu Liên đến.
"Thế Tử dùng ?" Ban Họa dùng một cây trâm bạc nhẹ nhàng khuấy khối băng, khối băng sột soạt tan thành nước.
"Bẩm Quận Chúa, Thế Tử dùng qua. Bởi vì buổi chiều ở đây, mâm vải đặc biệt chuẩn vì ." Thu Liên là một hài tử trung thực, Ban Họa hỏi gì liền đáp đó.
"Ta . " Ban Họa , dậy lấy trong ngăn kéo ít bạc vụn cho Thu Liên: "Trở về bảo Thế Tử ngủ sớm , đừng xem sách ‘bậy bạ’ nữa."
"Vâng." Lòng Thu Liên thất kinh, Quận Chúa mấy ngày nay Thế Tử đang xem sách ‘bậy bạ’?
Thấy bộ dáng của Thu Liên, Ban Họa liền nàng đang gì, thế là giải thích : "Nếu gần đây thư phòng sách mới, mà nhiệt tình xem nó, đó mới là chuyện lạ."
Thu Liên nhịn , đó trở về thuật cho Ban Hằng.
"Nàng đến xem, nàng trong thư trai sách mới?" Ban Hằng chút chột phản bác, nhưng vẫn buông sách trong tay xuống: "Chuẩn nước."
Tắm rửa ngủ.
Cố Diệp Phi
Vân Khánh Đế ngủ , từ khi chân ông thể , cả đêm thường ngủ . Không là ban ngày ngủ quá nhiều, đêm quá dài, ông đều sai thái giám cung nữ đốt sáng nến trong phòng, như thế mới nội tâm ông bình tĩnh hơn.