Ánh đèn trong phòng như hạt đậu, khi  đẩy cửa bước ,  lập tức nhào đến ôm chặt lấy thắt lưng .
 
“Công tử thích .” Ta đắc ý vô cùng.
 
Hắn cúi đầu  , trong mắt lấp lánh ý  nhàn nhạt:
“Sao  nghĩ thế?”
 
Ta nghiêm túc đáp:
“Công tử dạy  học chữ, dạy  vẽ tranh, đưa   ăn bánh bơ, mua đường hồ lô cho , còn tặng trống con lắc với áo váy  nữa, tỷ tỷ Thu Thực  họ đều ghen tỵ với , bởi công tử  từng đối đãi với ai như .”
 
Nghe ,  bật :
“Thì    nàng phát hiện .”
 
“ thế,  thông minh lắm, từ lâu    công tử thích .”
 
Ta càng  càng hả hê,  đưa tay xoa đầu ,  , giọng trầm khàn:
“Vậy còn nàng thì ? 
Niên Niên,  danh  phận cũng  ở cạnh , lẽ nào thật lòng vui mừng khi  ?”
 
“Đương nhiên ,  đối với công tử xưa nay vẫn thế, rời xa   .”
 
Ta  thẳng  mắt , nhón chân, đặt một nụ hôn lên môi :
“Công tử, trời cũng  khuya , chúng  nghỉ ngơi thôi.”
 
Không thể phí thời gian thêm nữa, đêm nay dù thế nào  cũng  giữ lấy .
Lần ,    thuần thục cởi đai lưng của .
 
Ta :
“Công tử, Niên Niên chẳng cầu điều chi, chỉ   . 
Xin  thành .”
 
Nghe đồn  là thám hoa lang triều đình, dáng mạo như thần tiên hạ phàm, kinh thành  thiếu tiểu thư danh môn đem lòng ngưỡng mộ, gọi  là công tử phong lưu.
 
Tỷ tỷ Thu Thực mỗi   xong những lời , đều tức giận mắng một câu:
“Đám quý nữ ở kinh thành ai nấy đều thèm  công tử nhà , mà công tử là  ngay thẳng, chẳng hề đáp  bọn họ,  mà còn dám đặt điều…”
 
📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ta đem lời  kể cho Hồ ly tỷ tỷ, nàng   khẩy:
“Làm gì  nam nhân nào  phong lưu? 
Dù  đoan chính cỡ nào, trong xương cốt vẫn là kẻ đa tình.”
 
Ban đầu  cũng   nên tin ai, mãi đến khi  đè  xuống giường, mới nhận   thật sự là  đoan chính.
 
Hắn cứ như   bắt nạt, tai đỏ ửng, mắt cũng ửng hồng, ngập tràn ánh nước, bàn tay run nhẹ siết lấy tay , khẽ cầu xin:
“Niên Niên,  vẫn đang chịu tang, nàng chờ thêm một chút  ?”
 
“Ta  chờ nổi nữa... 
Công tử yên tâm, sẽ  ai  .”
 
“Không... 
Trời , đất , nàng ,  ...”
 
“ , trời , đất , công tử ,  ...”
 
Ta  hì hì, bắt chước  lặp  lời  , tay thuận thế ném luôn áo lót xuống giường.
Hắn đỏ mặt trong tích tắc, hàng mi dài cụp xuống, né tránh ánh mắt ,  dám  thẳng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-mot-thi-linh/chuong-10.html.]
“Con chịu tang cho cha , ba năm là lễ, thực tế là hai mươi bảy tháng... 
Niên Niên, chờ  thêm một năm nữa thôi, để  trọn đạo hiếu,  xin nàng đấy.”
 
Chờ một năm?
 
Ta  cởi đồ ! 
Giờ   bảo  chờ thêm một năm? 
Giỡn mặt  chắc?!
 
Ngoài cửa sổ là gió lạnh hun hút, bóng hoa mai lưa thưa in lên tường lờ mờ  ánh nến chập chờn.
Trong phòng xuân sắc ấm nồng, bếp than cháy rực, soi đỏ gương mặt như ngọc của .
Mặc kệ   ,    nhất quyết  tha.
 
Chiếc răng nanh nhỏ sắc bén của   áp lên cổ ,  cọ  cắn.
Một năm nay,   đối xử với  quá mức tử tế, cũng là hết sạch kiên nhẫn .
Nếu  còn dám chống cự,   ngại cắn c.h.ế.t luôn!
 
May mà  cũng là   điều.
Hắn mím môi, ngửa cổ nhắm mắt, ngoan ngoãn dâng cái cổ  cho  cắn.
Bị  cọ rát cả một vùng cũng chẳng kêu, chỉ âm thầm siết nhẹ lấy eo .
 
“Niên Niên…”
Chàng thư sinh đoan chính đang   bắt nạt, môi đỏ hé mở, vô thức thì thầm gọi tên .
 
Giọng  thật dễ , ẩn ẩn còn mang chút tủi , sát bên tai   lặp  một  nữa:
“Niên Niên…”
 
Động tác của  chậm .
Bất giác nhớ đến nửa năm , khi  dẫn  theo lên núi thăm thầy dạy.
 
Lúc xuống núi,  nổi hứng,  bày trò “ hùng cứu mỹ nhân” để tăng độ thiện cảm trong mắt .
Thế là âm thầm búng tay một cái, khiến tảng đá  núi rơi xuống.
 
Ta đẩy  , để   đập trúng chân.
Tính toán ban đầu chỉ là khiến  áy náy một chút.
Không ngờ   hốt hoảng đến thế, sắc mặt trắng bệch, lập tức bế thốc  lên chạy xuống núi tìm y quán.
 
Mấy dặm đường núi, thị vệ định   cõng ,    chịu, cứ thế ôm   buông tay.
Ta  trong lòng , cố   vẻ đau đớn, cứ rên ư ử mãi.
 
Trán  đẫm mồ hôi, đến y quán liền giục đại phu chẩn thương cho   tiên.
Ông lang  đúng là bản lĩnh, rút  chín cây kim, định châm lên chân .
 
Ta lập tức trắng bệch mặt, một chân nhảy dựng lên, bám dính lấy cổ , gào  thảm thiết:
“Không cần !!!”
 
Trời , kiếp   c.h.ế.t là vì một cây kim chọc  não, nên nay thứ đáng sợ nhất với  chính là mấy cây kim !
 
Phản ứng của   lẽ quá mãnh liệt,   run rẩy.
Hắn ôm chặt lấy , bàn tay đặt lên đầu , ấn   lòng, vỗ về:
 
“Đừng sợ, Niên Niên đừng sợ... chúng  về nhà.”
 
Giọng   cứ quanh quẩn bên tai  mãi, mềm nhẹ đến độ như đang nâng niu  còn xen lẫn chút xót xa.
 
...