Nửa còn  khiến   kịp suy nghĩ, khẽ nắm lấy bàn tay lạnh như băng ướt nhẹp của  đang lộ  bên ngoài.
Ta : "Hoàng thượng, ngài  đúng lắm, 'hồng dược' chỉ trị ngọn  trị gốc, ngài  cần nó, thứ ngài cần là một Hoa Đà... Một thần y."
Hắn nhắm hờ mắt, mệt mỏi  : "Những thầy thuốc giỏi nhất thiên hạ đều ở trong cung."
Ngụ ý là  ai  thể chữa khỏi cho .
Ta   khó: "Người ngoài còn   giỏi hơn, thiên hạ cao nhân dị sĩ nhiều vô kể,   dán bảng chiêu hiền, mời các danh y khắp thiên hạ  cung chữa bệnh cho Hoàng thượng."
"Ta sợ   đợi  đến ngày đó  c.h.ế.t ."
Ta tránh né vấn đề , cúi  in một nụ hôn lên trán , di chuyển đến đầu giường, cẩn thận đặt đầu  lên đùi , để   trong lòng , nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho .
"Thế   dễ chịu hơn ?"
Hắn nhắm mắt, khẽ hít một .
Ngoài cửa mưa gió tối tăm,  : "Ngủ một lát ."
Hơi thở  dần bình , bình tĩnh hỏi: "Nàng   nữa ?"
Ta : "Đêm nay   nữa."
Hắn dường như   thấy, tiếp tục hỏi: "Vĩnh viễn   nữa ?"
Người đau ốm  lo âu,  ngập ngừng một chút,  dối: "Vĩnh viễn   nữa."
7
Từ ngày đó, Độc Cô Trạm  xuống giường nữa, bệnh tình  lúc  lúc , nhiều năm dùng 'hồng dược'  hút cạn  thể , cơn đau đầu như bệnh ác tính bám xương, ngày ngày tiêu hao sức lực lẫn tinh thần của .
Dưới sự dày vò kép,  rõ ràng càng ngày càng suy nhược.
Thái y lén lút  với ,  lẽ   sống nỗi quá ba tháng nữa.
Ta   đây   vì sự xuất hiện của    đổi lịch sử  , dù   tình hình hiện tại, khả năng Độc Cô Trạm g.i.ế.c Độc Cô Hoành gần như  .
Ngoài ,   Độc Cô Hoành nghĩ thế nào, từ ngày đó bỗng nhiên tránh mặt  gặp , nhưng  cũng  vội, bởi vì thời gian của   dư dả.
Ba tháng, đủ để  lặng lẽ đợi Độc Cô Trạm c.h.ế.t , một mặt từ từ mưu tính cho Độc Cô Hoành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-sung-phi-cua-bao-quan-day/phan-10.html.]
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Có  xé bảng chiêu hiền, y thuật cao minh hơn cả thái y trong cung, nhưng "thần y" đối với bệnh của Độc Cô Trạm cũng  bó tay, mỗi ngày chỉ  thể kê cho Độc Cô Trạm vài thang thuốc giảm đau, cũng chẳng  mấy hiệu quả.
Quốc sư vô   sai  đến đưa thuốc,   d.a.o động,      đúng  sai, tình trạng của Độc Cô Trạm hiện giờ, uống   uống  gì khác  .
Chi bằng để  vui vẻ vài ngày,   là xong.
"Ngươi  bình thường." Hôm đó, Tiểu Đỗ nhảy : "Từ  chuyện ngày đó ngươi  còn bình thường nữa."
Ta: "Ngày nào?"
"Ngày ngươi suýt với  ."
Ta: "..."
Tiểu Đỗ: "Ngươi đến để g.i.ế.c , nhưng  bắt đầu quan tâm , chủ nhân,   ngươi..."
Ta lập tức phủ nhận: "Không ."
Tiểu Đỗ: "Khi ngươi  câu , phát hiện nhịp tim ngươi đập 120  một phút."
"..."
Tiểu Đỗ: "Ngươi thích  !"
Ta bực bội: "Ta tại   thích một  cổ đại, một  cổ đại sắp c.h.ế.t chứ."
"Nhịp tim đập 130  một phút."
"..."
Ta ôm trái tim điên cuồng chạy, đánh lạc hướng Tiểu Đỗ, bảo nó nhịp tim  nhanh là vì vận động.
"Làm gì mà vội vã thế?" Thấy  thở hổn hển, Độc Cô Trạm  khỏi hỏi. Vừa  sắc mặt ,      lên cơn đau đầu, thành thục tiến lên xoa bóp cho , : "Không  gì, một ngày  gặp tựa ba thu xa cách, thần  nóng lòng đến gặp Hoàng thượng."
"Miệng lưỡi trơn tru, trẫm  tin." Tuy   nhưng thần sắc  rõ ràng là vui vẻ,  thừa lúc tâm trạng  , vội vàng đút cho  nửa bát cháo.
Ăn xong, trong lúc đợi thuốc  tác dụng,  hỏi    đánh cờ caro ,  vui vẻ gật đầu.
Sau đó  thua   gì bàn cãi.
Hắn cúi đầu cầm quân cờ,  lén  trộm , những ngày   càng nghi ngờ,   lịch sử  sai , bởi vì tên bạo quân  đừng  đến chuyện g.i.ế.c ,  ngay cả bàn cờ cũng  từng lật.