"Tại ?" Ta cay đắng khó nhịn.
"Bởi vì... nàng  thuộc về trẫm..." Hắn nặng nề nhắm mắt : "Không thuộc về... thời đại... ..."
Tim  đập thình thịch: "Hoàng thượng  gì ?"
Hắn  chìm  giấc ngủ.
Ta vuốt ve vòng tay: "Tiểu Đỗ, ngươi   thấy   gì ?"
Tiểu Đỗ: "Không  thấy."
Chắc là ảo giác của .
Chuyện  xuyên ,   Độc Cô Trạm  thể  .
Ta  kìm  tò mò,  hỏi Hải công công,    mà Hoàng thượng  đợi mười năm .
Hải công công  ông  cũng  .
Vậy chắc chắn đúng là cái cớ Độc Cô Trạm bịa  để từ chối Thái hậu, hòn đá trong lòng    bỏ xuống, nhưng Hải công công   chằm chằm   rời.
"Ông  gì cứ  thẳng."
"Đến lúc  , cũng   gì  thể ."
"Ngày thứ hai  khi  gặp riêng An Vương, An Vương  đến thỉnh tội với Hoàng thượng ."
Ta  hiểu.
Một tháng ,  chặn Độc Cô Hoành  đường cung, hỏi   tại .
Hắn   hối   chính trực: "Nếu như hôm nay    long án là Tề Vương ,  sẽ  chút do dự phản bội  , nhưng đổi  là hoàng ,  thật sự   ."
"Nương nương, ngươi đối  với hoàng  nhé, Quốc sư đại nhân khi hoàng  còn nhỏ chỉ giúp đỡ một chút, hoàng   cảm thấy ân trọng như núi, huống chi nương nương là  hoàng  trân quý."
"Nay là năm nào?" Ta hỏi.
"Cái gì?" An Vương kinh ngạc.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Nếu như hôm nay    long án là Tề Vương... Ta bấu đau lòng bàn tay, hít một  thật sâu, những nghi vấn bấy lâu đều  câu trả lời: "Nay là năm nào?"
An Vương ngạc nhiên : "Đương nhiên là năm Kiến Nguyên thứ mười bảy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-sung-phi-cua-bao-quan-day/phan-12.html.]
Năm Kiến Nguyên thứ mười bảy, đây là một kiến thức phổ thông.
Chính vì là kiến thức phổ thông, nên   bao giờ để ý.
Ta chạy thật nhanh.
 , sai quá rõ ràng, vì tư liệu lịch sử của vương triều Bắc Huyền lưu   ít,  khi xuyên     tên bạo quân, hoặc giáo sư  nhắc đến, nhưng   nhớ,  nghĩ  chỉ cần nhớ niên hiệu của bạo quân là đủ.
Vĩnh Gia Đế.
Năm   xuyên đến,  là năm Vĩnh Gia thứ ba, chứ   năm Kiến Nguyên thứ mười bảy.
Ta quá tin tưởng tổng cục, nên  khi đến đây, đối mặt với Độc Cô Trạm, đương nhiên cho rằng  là bạo quân  cần trừ khử.
Về phần Kiến Nguyên Đế,  chỉ lướt qua  một cái khi đang tập trung  Vĩnh Gia Đế - Mùa đông năm Kiến Nguyên thứ mười bảy, đế vương băng hà, hưởng thọ hai mươi lăm tuổi.
Bây giờ   , Kiến Nguyên Đế tên là Độc Cô Trạm.
Hắn   mấy dòng chữ lạnh lùng trong sử sách,  là một  sống sinh động  mặt .
"Tiểu Đỗ,   về." Ta   vấn đề ở chỗ nào, tóm  - "Thời gian  đúng, chúng  đến nhầm ."
Tiểu Đỗ bắt  từ khóa: "Vâng thưa chủ nhân, còn mười lăm ngày nữa, chúc chủ nhân  thành nhiệm vụ thuận lợi."
Thuận lợi cái đầu ngươi.
Độc Cô Trạm   án  chiếu thư Thái hậu yêu cầu,  đó  "truyền ngôi cho Tề Vương, ban hiệu Vĩnh Gia", ngẩng đầu  thấy vẻ hoảng sợ của ,  ngẩn : "Làm  ..."
Ta lao tới ôm chặt : "Xin , xin ..."
Bút rơi xuống đất,  lúng túng dang tay, bối rối : "Có gì  mà ?"
"Nếu là vì chuyện của An Vương..." Hắn dịu dàng : "Trẫm  trách ngươi ."
Ta lắc đầu,  chỉ  thế: "Xin ."
Ta     với  thế nào.
Ta cố gắng kìm nén cảm xúc, : "Ngài  thể truyền ngôi cho Tề Vương."
Hắn cụp mắt  di chiếu  soạn xong: "Đây chẳng qua chỉ là kế hoãn binh, trẫm cần  tranh thủ thêm thời gian cho An Vương."
"Ái phi."
"Không   ." Ta , "Công tội trong lịch sử   hậu nhân phán xét. An Vương  lẽ sẽ trở thành minh quân khai sáng cho thế hệ mới,  cần thần   bàn luận nhiều."