"Bệ hạ."
Độc Cô Trạm mở mắt, nụ  nhàn nhạt: "Kết quả , ái phi  hài lòng ?"
Ta gật đầu: "Hài lòng."
Ta nắm lấy bàn tay  đưa tới, áp lên má, Tiểu Đỗ : "Năm phút."
"Bệ hạ,   một bí mật   cho ngươi ." Ta lau nước mắt, nở nụ  cho  thấy, "Thực    thuộc về thời đại ,  đến từ ba nghìn hai trăm năm , tên thật của  là Phùng Vi, sở dĩ  đến đây, là vì..."
Mắt   mở to.
"Là để  với bệ hạ một câu thích,  thích bệ hạ,  thích  thích."
Hắn mỉm  dịu dàng.
"Bệ hạ,  ngươi  ngạc nhiên?"
Hắn : "Không ngạc nhiên."
"Ta  gì ngươi cũng tin ?"
"Tin." Hắn , "Nàng cứ cho là trẫm bệnh đến mê sảng ."
Tiểu Đỗ: "Bắt đầu đếm ngược, mười, chín, tám, bảy..."
Ta : "Có lẽ    ."
Có vẻ như   đoán  cuối cùng  sẽ rời , khó nhọc nâng tay  lên hôn nhẹ mu bàn tay, trong mắt chứa đựng vô vàn quyến luyến, nhưng chỉ  một tiếng: "Được."
"Năm, bốn, ba..."
"Nói với  câu cuối cùng , bệ hạ."
Đầu ngón tay  dần dần tan biến giữa những ngón tay .
Ta  thấy giọng  yếu ớt của  vang vọng bên tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-sung-phi-cua-bao-quan-day/phan-14.html.]
"Chỉ mong ba nghìn hai trăm tuổi, mãi mãi yên vui, như cá gặp nước, đáng tiếc..."
9
Năm 2255.
Phùng Vi giờ  là một bà lão 70 tuổi.
Thời hạn thỏa thuận bảo mật ký với tổng cục  hết, đây là  đầu tiên bà nhận phỏng vấn công khai.
Bà  cháu gái dìu đến địa điểm phỏng vấn, một bảo tàng lịch sử ở trung tâm thành phố.
Kết quả chuyến xuyên  về Bắc Huyền vương triều năm mươi năm , điều đáng để chúc mừng duy nhất là chiến tranh   nổ .
Tuy nhiên  đó cũng   nhiều rắc rối, tổng cục xét thấy yếu tố bất  quá nhiều nên quyết định đóng cửa hệ thống xuyên , chấm dứt  kế hoạch xuyên .
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Phùng Vi trở thành  duy nhất xuyên  thành công.
Phóng viên phỏng vấn  phấn khích, hỏi bà  nhiều câu hỏi chi tiết.
"Năm đó khi  trở về, nhiều cơ quan trong  đều  tổn thương ở các mức độ khác , nên lập tức  đưa  bệnh viện." Một năm  Phùng Vi  chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer, trí nhớ  còn  nữa,   chậm, "  viện nửa năm,  đó cùng  xuất viện."
Để tiện cho cuộc phỏng vấn, phóng viên  phối hợp  với bảo tàng, nơi họ  chính là phòng trưng bày Bắc Huyền vương triều.
Màn hình lớn đang chiếu phim tài liệu lặp  lặp , giới thiệu về các đời đế vương Bắc Huyền, lời bình lạnh lùng giải thích: "So với Cảnh Đế Độc Cô Hoành -   mở  thời đại thịnh thế,  thể  Kiến Nguyên Đế là vị hoàng đế mờ nhạt nhất trong lịch sử Bắc Huyền, trị vì mười bảy năm, nhu nhược, thiếu quyết đoán,   thành tựu gì..."
Phùng Vi  dậy,  chằm chằm  màn hình.
"Không  !" Phùng Vi giận dữ , "Tệ nạn tích tụ qua nhiều đời, bệnh cũ khó chữa,     mở đường thì kẻ   mới  con đường bằng phẳng để tiến bước, ... ..." Phía  là gì nhỉ?
Đầu óc bà rối bời,  thế nào cũng  nhớ  , ngược  dáng vẻ khuôn mặt nụ  của    đặc biệt rõ ràng, như đang ở ngay  mắt, mỉm  với bà, lắc đầu.
Bà ngây ngốc  về phía , lẩm bẩm: "Hắn  tên, gọi là Độc Cô Trạm."
Lời bình vẫn tiếp tục: "Kiến Nguyên Đế còn là vị Hoàng đế duy nhất trong lịch sử Bắc Huyền  lập hậu. Về bí ẩn việc lập hậu của Kiến Nguyên Đế, các chuyên gia  nhiều ý kiến khác . Có  cho rằng trong cuộc đời ngắn ngủi của Kiến Nguyên Đế,  lập hậu là lựa chọn hợp lý vì lý do chính trị."
"Có  dựa   ít tư liệu lịch sử phỏng đoán, thực  Kiến Nguyên Đế từng  một Hoàng hậu, nữ tử đó lúc sinh thời là Quý phi,  khi c.h.ế.t  truy phong  Hoàng hậu. Tư liệu lịch sử ghi chép  thống nhất,  sách  vị Hoàng hậu đó họ Mã,  sách   họ Phùng..."