2.
Hai búi tóc  trông chẳng khác nào hai viên thịt đặt  đỉnh đầu, tóc tai lộn xộn, rối như tơ vò, thật chẳng  thể thống gì.
 
Ta tức giận, đẩy  một cái, mắng rằng: "Ngươi mà là nha  của , sợ là chỉ xứng  hót phân mà thôi!"
 
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nào ngờ    khoái chí,  rằng:
 
"Ta thấy cũng xinh  phết đấy chứ. Gương mặt ngọc của tiểu thư thế , cớ chi cứ  búi mấy kiểu tóc già nua ? Như vầy,  càng đáng yêu."
 
Ai già nua chứ!
 
Kiểu tóc  thường chải là kiểu  các tiểu thư trong kinh thành ưa chuộng nhất đó!
Tên quê mùa  thì hiểu gì là thời thượng?
 
Hắn    rằng kéo  xuống giường:
"Đi thôi, trời sắp sáng hẳn . Không nhanh, kẻo lúc về   trong bóng tối."
 
Ta chẳng ngờ   dẫn  trèo núi. Hắn   đưa  lên trấn.
 
Trấn cách thôn hơn mười dặm đường,  là đường núi, gập ghềnh lởm chởm, khó  vô cùng.
Đi  một đoạn ngắn,   mỏi rã rời.
 
Từ hôm qua đến giờ   ăn một hạt cơm,   bao lâu  đói hoa mắt chóng mặt. Hắn   , :
"Nhanh lên,  thì tối về  kịp ."
 
Ta  xong tức lắm, càng chẳng  bước nữa. quát lên:
 
"Cái thứ ngon lành gì mà bắt    đường xa như  chứ?"
 
Hắn đáp: "Trong thôn chỉ  rau dại với cháo kê, tiểu thư chẳng chịu ăn. Muốn ăn thứ ngon, thì  lên trấn mà mua."
 
 đường lên trấn còn xa lắm! Chân   mỏi nhừ, đau buốt từng bước. Ta giận dỗi  phịch xuống tảng đá ven đường:
"Cái đường quái quỷ ,  bắt bản tiểu thư    bộ hả?"
 
Hắn nghĩ một lúc,  bỗng quỳ xuống, xoay lưng  phía :
"Lên ,  cõng ngươi. Chứ cái dáng rùa bò của ngươi,  mà  đến sang năm cũng  tới nơi!"
 
Ta càng giận:
"Ngươi là cái thứ gì, mà dám đụng đến bản tiểu thư? Ngươi  cõng là  cõng ?"
 
Thế nhưng   vẫn leo lên lưng Dư Thập Cửu. Hắn tuy thô kệch nhưng tấm lưng   vững chãi.  Cõng    đường núi  bước  như bay.
 
Ta đành  ôm chặt lấy cổ , nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo:
"Chuyện ngươi cõng  hôm nay, cấm   hé răng nửa lời! Nếu vị hôn phu của  mà , chắc chắn sẽ  cần  nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-tieu-thu-noi-thon-da/chuong-2.html.]
 
Dù gia tộc  tịch biên, nhưng hôn ước của  vẫn còn. Ta nghĩ, chờ khi phụ mẫu  trưởng đến đón, vị hôn phu của  nhất định sẽ dùng tám kiệu đỏ rước  về phủ.
 
Huynh trưởng từng , nhà   oan, đến lúc  giải oan ,  sự sẽ  như xưa!
 
Tên thô lỗ  chẳng qua chỉ hầu hạ  tạm thời. Đợi    kinh thành, đem bạc  dằn miệng  là xong.
 
Ai ngờ   xong, ngạc nhiên hô lên:
"Ồ hô, hóa  cô còn  vị hôn phu? Thế  cô rơi  cảnh ,   chẳng đến tìm? Một tiểu thư  nuôi nấng nâng như ngọc như cô, mà giờ  theo  ăn cháo rau dại ?"
 
Tên   dám giễu cợt ! Ta tức quá, túm lấy hai lỗ tai  kéo mạnh, khiến  đau quá hét lên. Lúc   mới hả giận, đáp :
"Ngươi thì  cái gì!"
 
Vị hôn phu của  là tài tử nức tiếng kinh thành, văn chương hơn , thỉnh thoảng còn cho  mang đồ mới lạ đến tặng . Là  cực kỳ !
Sau khi nhà   xét tội  đến tìm  cũng chẳng trách . Thái phó quyền hành như ma quỷ, giờ mà để lộ chút liên hệ với , e là nhà  cũng  chuốc vạ.Chắc chắn trong lòng  vẫn còn .
 
Huynh trưởng từng ,    đưa  kỹ viện, cũng là nhờ   giúp.
 
Trên trấn đang họp chợ, nhộn nhịp vô cùng.
 
Nào là  bán kẹo hồ lô, thịt dê nướng, phở nước, bánh hoa tươi, cá nướng, bánh ngải cứu… đủ món đủ vị.
 
Tuy là tiểu trấn, mà sản vật tứ phương đều . Dư Thập Cửu vung tay hào sảng:
"Cô  ăn gì,  mua hết cho!"
 
Ta vòng quanh một lượt, chỉ dừng chân  tiệm bánh điểm tâm. Ở đó  bánh hạt dẻ mới  lò, hương thơm ngọt ngào quen thuộc dâng lên, khiến  bất giác chảy nước miếng.
 
Ta níu áo : "Thập Cửu,   ăn cái ."
 
Hắn dắt   tiệm một cách bỗ bã, nhưng   lão chưởng quầy sỉ nhục thậm tệ:
"Biến biến,   tiền mà cũng học đòi   ăn bánh? Đây  là đặc sản quý nữ kinh thành ăn, một tên quê mùa dắt theo con nha đầu hoang như  cũng đòi nếm?"
 
Mắng Dư Thập Cửu thì thôi .  ai là "nha đầu hoang" hả?
 
Nhìn  Dư Thập Cửu,  hình to lớn thế mà  chửi vẫn  nổi giận. Hắn  giận thì  giận,  bèn mắng  ngay:
"Bánh hạt dẻ mà quý nữ kinh thành ăn là của tiệm Lan Hương, tiệm nhà ngươi là cái gì? Treo bảng Quế Hương mà học đòi bắt chước, lừa dân quê thì  chứ dám lừa  ? Có quý nữ nào ăn cái bánh nhái nhà ngươi!"
 
Lão chưởng quầy   mắng, tay ngừng gảy bàn tính, lúc  mới ngẩng đầu   kỹ. Ông  ngắm  hồi lâu,  nhạt:
"Con nha đầu  cũng từng tới kinh thành ?"
 
Ta trừng mắt đáp:
 
"Ngươi quản   ? Mở tiệm buôn bán thì buôn cho đàng hoàng! Chưa báo giá  đuổi khách, trách  cả đời chỉ mở tiệm bé tẹo ở trấn nhỏ, vĩnh viễn  bằng Lan Hương!"
 
Lão chưởng quầy dường như  chọc giận, ném sổ sách xuống, bước  khỏi quầy.