Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Uống thuốc ." Ta  hiệu Tiểu Điệp cho nàng uống thuốc.
Thuốc  là bí quyết nàng dùng để duy trì sự sống trong đau đớn. Ta  giờ uống cũng chẳng ích gì, nhưng đến cuối cùng,  vẫn  nỡ tước  ý niệm sống tiếp của nàng.
Nàng đẩy bát thuốc , dần dần, nàng cũng ngừng ho.
"Không uống nữa, đắng quá. Đắng quá." Nàng khẽ .
Ta bước đến bên giường nàng, vén chăn cho nàng. "Ngủ ,  ở bên cạnh tỷ." Như thể chúng   từng trở mặt.
Nàng ngây ,  như bừng tỉnh. Từ miệng khẽ thốt  một chữ: "Được."
 , Thái tử sẽ  đến. Bệ hạ  thể buông tay bất cứ lúc nào,  sẽ  trở về chăm sóc thê tử mà phụ mẫu     từng yêu thích,   dám đánh cược, các đại thần Đông cung cũng sẽ  để  đánh cược.
Ta   rõ, nàng cũng  hỏi. Từng là tri kỷ, chúng   sự ăn ý cuối cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-la-trac-phi-cua-thai-tu/41.html.]
Đây là cảm giác gì thế ? Ta rõ ràng  báo thù cho  và Miễn Miễn, thật trớ trêu,   cảm thấy chút hả hê nào. Ta sắp lên ngôi cao, nhưng   lấy một tia vui mừng. Trong lòng   muôn vàn cảm xúc vây kín, chúng bám chặt lấy trái tim ,  một khắc nào chịu buông lơi.
Ta  nàng từng chút một mất   thở,  mắt nàng dần khép ,  thấy giọt lệ cuối cùng rơi khỏi khóe mắt nàng.
Ta   kìm  mà bắt đầu hồi tưởng quá khứ, những tháng ngày ba  chúng  từng gắn bó cứ thế trỗi dậy từ sâu thẳm tâm trí .
Thời gian , thật    bao, chúng  chuyện trò rôm rả, bàn luận ẩm thực, kể chuyện bí mật chốn cung đình. Chúng  quên  sự thật cùng hầu hạ một phu quân, mỗi  đều đơn giản và chân thành, chỉ là ba thiếu nữ trẻ trung tươi .
Hồ Miễn Miễn  , Tần Vận Nùng  , thanh xuân của  cũng chính thức khép . Chỉ còn  một  phụ nữ chốn thâm cung, lẻ loi nơi đỉnh cao lạnh lẽo.
Cả cuộc đời nàng, dường như  từng   điều gì như ý . Hai canh giờ  khi nàng  , Hoàng đế băng hà.
Như câu  mà chính nàng từng thốt : "Chỉ một bước, một chút thôi, cũng  thể gọi là viên mãn."
Người c.h.ế.t mang theo nuối tiếc  ,  sống cũng  thể tránh khỏi, hai chữ "viên mãn", trong chốn hậu cung sâu thẳm lạnh lẽo , mãi mãi chỉ là ảo tưởng.