Ứng Tu Nhan cảnh giác chằm chằm bốn phía, tay đặt chuôi kiếm, chỉ cần thấy bất kỳ kẻ khả nghi nào thì sẽ lập tức rút kiếm .
“Sao , Lẫm Diêu?” Bạch Khải khó hiểu Thừa Lẫm Diêu.
“Đại sư , nên xin .” Thừa Lẫm Diêu : “Ta nên lấy lòng tiểu nhân để đo lòng quân tử.”
Bạch Khải khẽ nhíu mày nghi ngờ, tuy Thừa Lẫm Diêu đang gì nhưng vẫn khẽ .
“Biết sai mà sửa là .”
Thừa Lẫm Diêu thở phào nhẹ nhõm tò mò hỏi: “Đại sư , chọn khách điếm như thế nào ? Ý là nó chẳng hề giống với phong cách tiết kiệm bình thường của chút nào.”
Biệt Vũ cũng kìm mà sang, nàng cũng vô cùng tò mò đáp án của vấn đề là gì.
Điều gì khiến Bạch Khải chọn khách điếm nguy nga vì để họ tạm bợ ngoài trời một đêm?
Phải rằng Bạch Khải từng tặng tua kiếm cho cái bàn phím chính là một tên trai thẳng chính hiệu, trông giống kiểu cổ hủ, cứng nhắc, anti Noel và thích trói buộc đạo đức khác, là một lão già khó tính.
Lão già khó tính hưởng thụ thì bò cái cũng trèo cây.
Bạch Khải chút tâm tư nhỏ nhoi nào của Thừa Lẫm Diêu, nghiêm túc “ồ” một tiếng lập tức bắt đầu giải thích.
“Là thế .” Bạch Khải dẫn Thừa Lẫm Diêu đến cửa khách điếm.
“Ta quan sát, khách điếm ở trung tâm tiểu trấn. Ta ở đây rút kiếm, kiếm khí thể vặn bao phủ bốn ngã tư đường, sức mạnh đủ bao trùm bộ tiểu trấn. Hơn nữa, nơi đây đường xá thông thoáng, nếu rút lui thì cũng là một vị trí .” Trong giọng của Bạch Khải lộ vài phần đắc ý khó nhận thấy.
Thừa Lẫm Diêu: “...”
Biệt Vũ: “Quá đỉnh.”
Biệt Vũ Tri Lạc, nàng dùng khẩu hình với Tri Lạc: “Ta ngay mà.”
Nàng ngay Đại sư chọn vị trí chắc chắn là vì một lý do nào đó chẳng hề liên quan đến tình cảm, Đại sư một nữa bảo vệ phận "cứng nhắc" của , thật đáng mừng.
Bởi , trong khách điếm ma tộc yêu tộc gì cả, mà chỉ Bạch Khải mang theo trái tim hiếu chiến của mà thôi.
Vì tiên thuyền cần một đêm để nạp năng lượng, họ cần ở tiểu trấn một ngày.
Biệt Vũ nhàn rỗi việc gì nên bèn dạo quanh tiểu trân một vòng. Mặc dù tiểu trấn còn cách Vĩnh Dạ thành một đoạn, nhưng Vĩnh Dạ thành là thành trấn tu tiên giả lớn nhất, thường xuyên tu tiên giả ngang qua tiểu trấn và dừng chân nghỉ ngơi tại đây.
Bởi , trong tiểu trấn ít những món đồ nhỏ liên quan đến Tu tiên giới bày bán, đương nhiên, cũng thiếu những vật phẩm kỳ lạ của nhân gian.
Thích truyện trinh thám thì bấm zô chỗ team r nhấn phô lô tui để nhận thông báo sớm nhất nhaa
Biệt Vũ lập tức dẫn Tri Lạc và vài nữ tử khác của Nhận Kiếm Phong dạo chơi trấn, , còn Ứng Tu Nhan cùng nữa.
Ứng Tu Nhan kiên quyết cùng Biệt Vũ.
Dù đây là thời gian các nữ tu dạo phố, cũng chẳng bận tâm chút nào, cứ thế ôm kiếm theo lưng các nàng với vẻ mặt vô cảm.
Dù là kiếm tu Vô Tình Đạo thì yêu cái cũng là bản năng khắc sâu trong mỗi nữ nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-lam-anh-hung-ban-phim-tai-tu-tien-gioi/chuong-151.html.]
Biệt Vũ thì ngoại lệ.
Nàng là một " hùng bàn phím", chỉ hứng thú với card đồ họa.
Bởi , khi Tri Lạc và vài nữ tu đang chọn son phấn, trâm cài tóc trong tiệm, Biệt Vũ và Ứng Tu Nhan đang ở cửa nghiên cứu những con châu chấu bằng cỏ bày bán ở quầy hàng rong.
Về việc Biệt Vũ hứng thú với son phấn những thứ tương tự, Tri Lạc và các nữ tu khác chỉ cho rằng Biệt Vũ là trời sinh xinh .
“Rốt cuộc cái thế nào ?” Biệt Vũ hiểu gì mà xoa xoa con châu chấu cỏ tay.
Nàng là một code, một chuyên gia kiến trúc mô hình, nàng thể thiết lập kết giới cho Nhận Kiếm Phong, thể đổi tông quy của mười sáu phong Lăng Vân, thể nén các tử Lăng Vân Tông thành một tập tin nén 0.1KB.
duy chỉ việc đồ thủ công thì nàng tài nào nổi.
Còn Ứng Tu Nhan thể chằm chằm động tác của bán hàng một lúc là lập tức học cách châu chấu cỏ.
Có lẽ từng là thiếu chủ Ưng Tân Quỷ thành, nhưng từ khi Chúc Trầm đoạt vị qua mấy năm, mấy năm nay Ứng Tu Nhan vẫn luôn lưu lạc nhân gian, học ít nghề thủ công.
“Sư tỷ, nếu tỷ thích. Ngày khác sẽ dạy tỷ .” Ứng Tu Nhan .
Biệt Vũ gật đầu.
“Đây là thứ mà bổn tiểu thư để mắt , các ngươi, đám tiện dân nghèo hèn còn mau cút !” Trong tiệm truyền đến một trận ồn ào, giọng kiêu ngạo hống hách khiến Biệt Vũ kích động mà thẳng lưng.
Đến , đến .
Cái đoạn vả mặt kiểu chắc chắn sẽ khi xuyên Tu tiên giới!
Cảnh nữ tu nhà giàu ngậm thìa vàng khinh thường tu tiên giả bần hàn, đó tu tiên giả bần hàn vả mặt.
Biệt Vũ nóng lòng kéo Ứng Tu Nhan trong tiệm.
Tri Lạc ở phía nhất, nàng đầy vẻ giận dữ nữ nhân mặc váy xanh hồ đang mặt.
“Ta trả tiền , cả về tình lẫn lý thì đây là đồ của chứ.” Lúc Tri Lạc vẫn còn đang kìm nén lửa giận của , nàng chỉ chiếc trâm cài tóc trong tay ông chủ, cố ép bản bình tĩnh .
Biệt Vũ vẫn luôn Tri Lạc hiếu chiến, chỉ là sự điềm tĩnh vốn của kiếm tu Vô Tình Đạo áp chế phần hiếu chiến đó xuống.
La Tử Vân kiêu ngạo ngẩng cằm, nàng đầy khinh thường : “Vừa mua hết tất cả thứ trong tiệm , ngươi đoán xem chiếc trâm cài tóc trong tay ngươi trong đó ?”
Nàng cất lời, khí chất kiêu ngạo của một nữ tu giàu thuộc tầng lớp cũ lập tức lộ rõ chút che đậy.
Hiển nhiên La Tử Vân là khách quen của tiệm , ông chủ khó xử Tri Lạc một cái, cuối cùng vẫn với Tri Lạc: “Vị tiên nhân , thật xin . La tiểu thư mua hết tất cả trang sức của tiệm chúng .”
Ô Linh Tri Lạc giận dữ : “Ông chủ, ông thể ăn như thế? Chúng đưa linh thạch cho ông mà.”
Sắc mặt của ông chủ cũng trở nên mấy dễ .
“Tiên nhân, chư vị tranh cãi một hồi thì , nhưng cũng nên nghĩ cho những phàm tục như chúng ! Đã bán cho các ngươi là bán! Linh thạch trả cho các ngươi! Đi !”