Ta Làm Bà Mai Cho Thái Tử Lưu Manh - Chương 41

Cập nhật lúc: 2024-10-24 20:41:29
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi trở về đế đô, Diệp Tinh Nhi lấy phận Ngọc Kính Quận chúa tới phủ Thái tử mấy , tìm Sở Mộ Từ chuyện một chút. Sở Mộ Từ trả lời luôn luôn chỉ một câu "Ngọc Kính Quận chúa là ai? Không ", cự tuyệt gặp mặt, lệnh đóng sập cửa mặt đối phương.

Mà Thẩm Ngọc Chiếu trong thời gian cũng cáo ốm lâm triều, tận lực tránh gặp mặt Hoàng đế để khỏi lúng túng, những thế, còn thông báo sự nghiệp môi giới cả đời sẽ tạm thời gác bởi vì tâm tư.

Về chẳng tại Diệp Tinh Nhi xuất hiện nữa, hai cuối cùng một đoạn thời gian yên tĩnh thanh nhàn, thêm đám Sở Tú Huỳnh và Sở Chi Ngang thỉnh thoảng ghé chơi uống tán gẫu về những chuyện xảy trong Hoàng thành.

Chuyện duy nhất khiến Thẩm Ngọc Chiếu để ý, đó là việc Sở Vân Khanh bổ nhiệm khâm sai Từ châu giám sát chữa trị ôn dịch. Vì điều ngay khi Sở Vân Khanh tìm Lệ Phi chuyện? Điều thể khiến hoài nghi, lẽ đây thật là Lệ Phi cố tình khuyến khích Hoàng đế an bài.

Lệ Phi thể đưa nhiều lý do, thí dụ như Sở Vân Khanh là Hoàng tử nên chịu rèn luyện, nhưng lý do chân chính thì chỉ một, đó là bà hy vọng nhi tử đối nghịch với , bà thể để nhi tử gây trở ngại cho .

Sở Vân Khanh chào từ biệt bất kỳ nào, cứ im lặng tiếng rời khỏi Đế đô, nếu Sở Chi Ngang nhắc tới chuyện , Sở Mộ Từ và Thẩm Ngọc Chiếu thậm chí cũng - - đương nhiên khi chuyện, hai đều tức n.g.ự.c thật lâu.

"Ta khiến thua thiệt nhiều." Ngồi bên bàn đá cây ngô đồng, Sở Mộ Từ châm đầy hai chén xanh, đưa cho Thẩm Ngọc Chiếu một chén, "Lúc nàng thích như , bây giờ suy nghĩ một chút, quả thật đạo lý."

Thẩm Ngọc Chiếu cố ý hỏi: "À? Chàng cũng cảm thấy Ngũ gia là nam nhân đáng giá phó thác cả đời ?"

"... cũng kém, cũng đáng để nàng phó thác cả đời."

"Miệng bằng chứng, ai tin ."

Sở Mộ Từ chân thành : "Chờ nàng gả cho , tự biện pháp từ từ chứng minh."

"Chàng như khiến thật sự điểm mong chờ." Thẩm Ngọc Chiếu nhịn khẽ nhếch khóe môi, "Chỉ mong trận phong ba mau chóng dẹp yên, chờ hướng bệ hạ cầu hôn, bất quá..."

"Bất quá cái gì?"

Giương đôi mắt đen như mực , nàng như nhấn mạnh: "Ta sẽ chia xẻ trượng phu với những khác, cố chấp cũng , tùy hứng cũng , nhưng điểm đích xác là ranh giới cuối cùng nếu cưới ."

Hắn đột nhiên đưa tay, dùng sức bóp gương mặt của nàng một cái: "Ta thích chính là điểm của nàng, trừ nàng , đời cũng ý định cưới nữ nhân khác."

"Nói giữ lời?"

"Ta lừa nàng, tin chúng ngoéo tay."

Thẩm Ngọc Chiếu thiếu chút nữa cũng động tác như hài tử của chọc : "Ngoéo tay thì cần, dù nếu nuốt lời, thì cũng khả năng đổi ý bất cứ lúc nào."

Sở Mộ Từ lắc đầu, giọng chắc chắn: "Nàng trốn thoát ."

Thẩm Ngọc Chiếu liếc một cái thanh tú động lòng : "Rốt cuộc bộ Hoàng thành vẫn nào dám với lời ."

"Cho nên mới đặc biệt nhất, vì thế mới bắt trái tim của nàng."

Nàng quả thực nên vỗ án tán dương trình độ vô liêm sỉ của .

Sở Mộ Từ thích nhất nàng rõ ràng phản đối, nhưng vẫn gắng bày bộ điệu thèm cãi lý với , chống cằm đưa mắt nàng một hồi lâu, rốt cục vẫn nhịn , chồm tới hôn nàng.

"Đừng rộn, để Trần Trần thấy thì trừ tiền công của ."

"... Ai nha, đây thật là một lý do cự tuyệt quá nhỉ, Thẩm đại nhân."

"Điện hạ khen nhầm."

Hai đang đùa giỡn với , chợt bên ngoài đình viện tiếng bước chân dồn dập, ngay đó vị Giang Trần tiểu hộ vệ mới nhắc tới liền xuất hiện trong tầm mắt.

"Điện hạ, chủ... chủ tử!"

Dựa theo lệ cũ, Thẩm Ngọc Chiếu nhất định trêu chọc vài câu, bất quá nàng Giang Trần thích hợp, chắc là chuyện khẩn yếu, thần sắc trầm xuống.

"Nói."

Trên trán Giang Trần rỉ một tầng mồ hôi lạnh, việc hậu quả là gì, chừng bản sẽ họa lây, gần như chắc chắn sẽ hai vị tổ tông liên thủ đánh cho một trận.

... Hoàng mệnh như núi.

"Bệ hạ thỉnh điện hạ cùng chủ tử cung một chuyến."

Sở Mộ Từ ánh mắt do dự: "Vì chuyện gì?"

"Là vì..." Giang Trần thở một thật dài, mang theo thần sắc kiên quyết hy sinh, "Ngọc Kính Quận chúa tin vui."

Trong nháy mắt bên tai hai vị Sở Thẩm tựa như tràng pháo đang nổ vang.

Diệp Tinh Nhi quả nhiên là trời cao phái tới khảo nghiệm hai vị tổ tông sống , nữ tử kỳ ba thể thiết kế Sở Mộ Từ lên giường với ả, thể dùng hậu duệ của Hoàng gia để công khai đoạt chính phòng với Thẩm Ngọc Chiếu, thật sự đẳng cấp cao siêu.

Mà giờ khắc Sở Mộ Từ cùng Thẩm Ngọc Chiếu đang trong Thừa Đức Điện, đều trầm mặc giằng co với Hoàng đế.

Hoàng đế thật khó xử đến nỗi ngũ quan cũng đều vặn vẹo, ngài liên tiếp uống ba bốn chén , cho đến khi bụng căng rốt cuộc chứa nổi, lúc mới đau khổ mở miệng: "Chuyện ... Mộ Từ, Ngọc Chiếu ..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-lam-ba-mai-cho-thai-tu-luu-manh/chuong-41.html.]

Thẩm Ngọc Chiếu lạnh giọng ngắt: "Quận chúa mang thai, là hài tử của ai?"

"..." Hoàng đế thiếu chút nữa nghẹn, "Đây đương nhiên là của Mộ Từ ..."

"Nhi thần căn bản phát sinh bất cứ chuyện gì với ả !" Sở Mộ Từ bất thình lình rống to một tiếng, nhất thời khiến lão cha nhà sợ hết hồn, "Lui một vạn bước để , dù cho thật sự xảy chuyện gì, đó cũng vì trong hạ dược, điểm liền trực tiếp bỏ qua ? Không thèm xét một chút nào liền cho đối phương như nguyện ?!"

Hoàng đế tỉnh hồn đưa tay vuốt ngực: "Đừng la đừng la, coi chừng Lệ Phi ở bên trong thấy ."

Trong mắt Sở Mộ Từ hiện vẻ tàn khốc càng sâu: "Cho tới bây giờ, phụ hoàng vẫn còn tâm ý suy nghĩ Lệ Phi ? Nhi thần gì căn bản quan trọng, hạnh phúc của nhi thần cũng thể tùy ý chôn vùi, chỉ cần nữ nhân của phụ hoàng cao hứng thôi, đúng ?"

"..."

"Nữ nhân của phụ hoàng đạt ước , nữ nhân của nhi thần thì ? Sau khi Thẩm Đại tướng quân c.h.ế.t trận sa trường, Ngọc Chiếu luôn coi phụ hoàng như phụ, ai ngờ cuối cùng nhận lãnh một trò khôi hài thô bỉ nhất chỉ giải quyết cho xong việc như ?"

Đối mặt với chất vấn , Hoàng đế đầu tiên cảm thấy phản bác .

trả lời .

"Sao là trò khôi hài? Thái tử sai ." Lệ Phi vén mành từ trong điện , váy gấm vân văn thiên thủy ôm lấy hình uyển chuyển, bà khẽ nâng chiếc cằm tinh xảo, ngữ điệu uyển chuyển, "Bệ hạ chính là vì lòng bao dung như biển mới quyết định , hiểu nhân sinh khi chào đời chẳng phân biệt sang hèn, nữ tử dân gian cũng chắc thua kém so với nữ quyến trong Hoàng cung, huống chi hài tử trong bụng Ngọc Kính Quận chúa xác thực thuộc về Hoàng gia thể nghi ngờ."

Sở Mộ Từ ánh mắt g.i.ế.c : "Nương nương như thế nào thể xác định hài tử nhất định thuộc về Hoàng gia?"

"Quận chúa vốn là thanh bạch, điểm Bản cung thể dùng tính mạng để đảm bảo." Lệ Phi giọng chắc chắn, "Huống chi chuyện xảy đêm hôm đó tất cả đều tận mắt chứng kiến, cho dù Thái tử giải thích thế nào cũng chỉ sợ khó ngăn miệng thiên hạ."

kiên trì lôi chuyện đêm đó , chiêu đưa đúng là "thăm trận trăm thắng", bởi vì một ai thể chứng minh Sở Mộ Từ hãm hại, cũng nào đủ can đảm nghi vấn Diệp Tinh Nhi Sở Mộ Từ phá trong sạch .

Cho dù trong lòng đều rõ bí mật, nhưng hết tới khác đều biện pháp sáng tỏ chân tướng dơ bẩn .

Ngón tay bên siết chặt, Sở Mộ Từ trán nổi gân xanh, mắt thấy sắp sửa khống chế nổi tâm tình, thời khắc mấu chốt Thẩm Ngọc Chiếu ngăn .

Thẩm Ngọc Chiếu đưa tay quàng bên hông , nàng Lệ Phi, chỉ ngước mắt bình tĩnh về phía Hoàng đế: "Ý của Bệ hạ là nhất định cho Quận chúa gả phủ Thái tử?"

Hoàng đế trầm giọng thở dài, thoạt tuy áy náy nhưng cũng phủ nhận.

"Ngọc Chiếu, ủy khuất con."

"Bệ hạ vì như ?" Lệ Phi bên cạnh vẻ kinh ngạc, "Quận chúa gả cho Thái tử chỉ thể tiểu , nhưng nàng rõ ràng mang thai nhi tử thừa tự , đây chính là Long tử tương lai, nếu ủy khuất, cũng nên là Quận chúa ủy khuất mới đúng."

Thẩm Ngọc Chiếu lời nào, vẫn hề chớp mắt chằm chằm Hoàng đế, giống như là từ mặt ngài tìm một dấu vết do dự, cho dù chỉ là một tia d.a.o động nhỏ mà thôi, nhưng Hoàng đế ngoại trừ áy náy càng sâu thì hề cho đáp án nàng kỳ vọng.

"Bệ hạ, nếu như tương lai Quận chúa sinh hạ hài tử, khi nghiệm hậu duệ của Thái tử thì thế nào?"

Hoàng đế theo bản năng phản bác: "Không thể nào, hài tử rõ ràng là của Mộ Từ, thể của nào khác."

"Thế gian sự đều thể xảy ."

Lệ Phi lạnh lùng liếc qua, mắt hạnh xinh duyên dáng ẩn hiện vẻ tức giận: "Lời của Thẩm đại nhân ấn ý gì? Bản cung mới bảo đảm cho sự trong sạch của Quận chúa, Thẩm đại nhân hiện giờ đưa nghi vấn, đúng là nghi vấn nhân cách của Bản cung ."

"Thần dám nghi vấn nương nương, nhưng chuyện liên quan đến vấn đề thần cùng chung phu quân với nữ tử khác , thứ cho thần ích kỷ, nhất định triệt để hỏi cho rõ ràng."

"Thẩm đại nhân đúng là ích kỷ." Lệ Phi ngoài miệng cũng chút nào nhường nhịn, nếu ban đầu bà còn thu liễm, hiện tại sự cố chấp cùng lớn lối cất giấu trong nội tâm đều thể hiện từ trong ánh mắt , "Vì độc chiếm Thái tử liền từ thủ đoạn gạt bỏ Quận chúa đang mang thai, đây quả nhiên là khí độ đáng của nữ quan mai mối ? Nên , đến giờ bệ hạ còn chính thức tứ hôn cho ngươi cùng Thái tử, cho nên ngươi cũng thể xem như danh chính ngôn thuận Thái tử phi tương lai, tư cách gì khoa tay múa chân?"

Thẩm Ngọc Chiếu hít sâu một , mới miễn cưỡng đè cơn tức mãnh liệt trong lồng ngực, nàng cực kỳ hiểu rõ thái độ của Sở Mộ Từ , bình tĩnh mà xem xét, và nàng ở thời khắc còn thể bảo trì "tâm bình khí hòa" thì coi như lập kỳ tích.

một câu kế tiếp của Lệ Phi triệt để cho biểu tượng thong dong ngụy trang của nàng sụp đổ.

"Năm đó Thẩm tướng quân c.h.ế.t trận sa trường, Thẩm phu nhân cũng tuẫn tiết theo, kể từ lúc đó Thẩm đại nhân lẻ loi hiu quạnh hơn mười năm, nhất định hiểu rõ cảm giác mất phụ mẫu khổ sở như thế nào? Quận chúa mang hậu duệ của Thái tử, ngươi cố ý ngăn trở nàng gả cho Thái tử, thật sự nhẫn tâm ? Hài tử xuất thế phụ , tương lai đặt chân ở Hoàng thành như thế nào?"

Hoàng đế nhạy cảm phát giác Thẩm Ngọc Chiếu trong chớp mắt sắc mặt trở nên xanh mét, vội vàng ngăn cản Lệ Phi tiếp: "Nói Mộ Từ là , cần gì dính dáng đến phụ mẫu của Ngọc Chiếu?"

Hoàng đế rõ, Thẩm Ngọc Chiếu kiêng kỵ nhất khác nghị luận phụ mẫu của , cũng kiêng kị khác ở mặt vạch trần vết sẹo bản phụ mẫu, đây quả thực là cấm địa của nàng, đụng sẽ gây hậu quả thiết tưởng chịu nổi.

Ai ngờ Lệ Phi càng càng kích động, thấy cảnh cáo của Hoàng đế, chỉ tập trung tinh thần trừng mắt với Thẩm Ngọc Chiếu: "Mất công Thẩm đại nhân tự xưng là nhất mai mối của Hoàng gia, thế nhưng chuyện chia rẽ nhân duyên như , thật lo lắng gãy phúc thọ ?"

"Có ý định hãm hại hơn nữa ác ý hãm hại khác, mới lo lắng gãy phúc thọ chứ ?" Sở Mộ Từ mạnh mẽ kéo Thẩm Ngọc Chiếu phía , mắt phượng hẹp dài đen như mực trở nên âm trầm, bức khác rùng , "Huống chi cho dù giảm thọ, cũng sẽ do gánh chịu , dù mệnh cô tinh cứng rắn, cả - - nhưng cái ả Ngọc Kính Quận chúa , tuyệt đối sẽ cưới!"

Lệ Phi cả giận : "Hài tử của ngươi cũng cần ?"

"Muốn vô tình vô nghĩa cũng , nhục thể diện Hoàng gia cũng , tâm ý của quyết, là Ngọc Chiếu thì cưới, dù cho phụ hoàng chịu tứ hôn cũng !"

"..."

"Nương nương nếu cảm thấy hết giận, bằng hướng phụ hoàng góp lời, lột bỏ vị trí Thái tử của là xong, nương nương luôn là năng khéo léo tâm tư kín đáo, chút chuyện nhỏ đương nhiên thành vấn đề!"

Lệ Phi đột nhiên đưa tay ôm ngực, bà cả run rẩy chỉ Sở Mộ Từ: "Ngươi... Tốt lắm! Bệ hạ dạy dỗ một nhi tử thật !"

Lời còn dứt, bà ngửa phía té xỉu, nhắm mắt yếu đuối trong lòng Hoàng đế.

Loading...