11 
 
Tạ Ánh Đường và Sở Hoài Triệt  rơi  cảnh khốn cùng như , nhưng vẫn còn đủ sức để phản công. 
 
Hai  bọn họ cùng xuất hiện  chính sảnh của Hầu phủ, lớn tiếng cáo buộc rằng  và Sở Hoài Triệt  gian tình. 
 
Vừa  thấy  bước , Sở Hoài Triệt liền lao tới, nắm chặt lấy   buông. 
 
“Uyển Ngâm, là  đây! Chẳng  nàng từng thề thốt rằng  là  nàng yêu nhất ? Giờ thấy  sa cơ lỡ vận, nàng   cắt đứt với  ư?” 
 
Ta lập tức giật mạnh tay khỏi , lạnh lùng : 
 
“Công tử, xin hãy cẩn thận lời  của .” 
 
Thấy  nghiêm nghị đáp ,  liền trầm giọng: 
 
“Hiện giờ nàng  leo lên vị trí Hầu phu nhân, nên  phủ nhận đoạn tình xưa ? 
 
“Hầu gia, ngài  ngại thì xem qua thứ . Đây là thư tình mà Lê Uyển Ngâm từng gửi cho , còn  tín vật đính ước nữa.” 
 
Nói xong,  đưa một xấp thư từ và một miếng ngọc bội cho Mục Thần. 
 
Mục Thần  qua, tức giận đến mặt đỏ tía tai,  ném mạnh  thứ xuống  mặt , lớn tiếng quát: 
 
“Ta sớm   ngươi là loại đàn bà   an phận, đúng là hạng tiện nhân!” 
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hắn giơ tay định tát , nhưng  nghiêng  tránh , khiến  loạng choạng, suýt ngã nhào về phía . 
 
Không để ý đến ánh mắt giận dữ như  bùng cháy của ,  nhặt những thứ rơi  mặt đất lên, cẩn thận xem xét. 
 
 thật, đây là những bức thư mà    cho Sở Hoài Triệt khi còn tình cảm với , tín vật đính ước cũng là thứ  từng giao cho . 
 
 như thế thì  thể chứng minh điều gì? Ai    một quá khứ? 
 
Ta cất cao giọng, đảm bảo rằng mỗi  trong chính sảnh đều  thể  rõ: 
 
“Những bức thư     khi  thành  với Hầu gia, khi   vẫn còn  xuất giá, và thánh chỉ ban hôn cũng   hạ xuống. 
 
“Trước thời điểm ,  và vị công tử  là thanh mai trúc mã, đôi bên tương mến, ai ai cũng  rõ. 
 
“Khi đó,       rằng   sẽ  gả cho Hầu gia, nên   cho rằng  cần  cắt đứt với cuộc sống của chính  vì những điều mà   thể tiên liệu. 
 
“Ta  càng  thấy rằng việc   tình cảm với  khác  khi quen  Hầu gia là một hành động đáng  hổ.” 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-lam-chu-hau-phu/13.html.]
Ta đường hoàng, chính trực, hành xử quang minh  lạc, khiến những kẻ  mặt  nhất thời đều á khẩu,  thốt nên lời. 
 
Lão phu nhân  ở vị trí cao nhất, vẻ mặt đầy tán thưởng  , lên tiếng: 
 
“Quả thật, thánh chỉ là điều  ai trong chúng   thể lường . 
 
“Nói một cách  dễ , thánh chỉ ban hôn của thiên gia, dù  đó   hôn ước cũng  hủy bỏ, vì  việc   thể tính là Uyển nha đầu  điều thất đức.” 
 
Lão phu nhân   bênh vực , điều  khiến   khỏi bất ngờ. 
 
Hiếm khi thấy  lớn tuổi như bà  minh mẫn đến , cũng  khó hiểu vì  Mục Thần  tệ hại như thế, nhưng Hầu phủ vẫn  thể  vững  suy sụp. 
 
Mục Thần  lời của mẫu  thuyết phục, ngẫm nghĩ một hồi cũng nhận  đây là ý trời trêu ngươi, nên   thêm lời nào. 
 
Ngược , Tạ Ánh Đường thì cuống lên. 
 
Nàng  khó khăn lắm mới nắm bắt  cơ hội, dẫn Sở Hoài Triệt đến đây để bôi nhọ ,  ngờ    dùng vài câu đơn giản mà lật ngược thế cờ. 
 
“Nói như , tỷ tỷ thừa nhận từng  tình cảm với nam nhân khác ? Chỉ e rằng cũng khó đảm bảo tỷ  khi đại hôn  tiếp tục qua  với kẻ khác, mà đứa trẻ trong bụng …” 
 
Nàng   nửa chừng, ánh mắt còn liếc  bụng , ý tứ  thể rõ ràng hơn. 
 
Ta  lạnh trong lòng, hành động  của nàng  là gì đây? 
 
Cùng đường   liều, tự chuốc lấy họa ? 
 
Thấy Mục Thần bắt đầu   với ánh mắt nghi hoặc,  mỉm , chậm rãi : 
 
“Tạ    khi  những lời ,  nghĩ đến một điều ? Sau khi  và Hầu gia đại hôn, vị công tử họ Sở  đang ở ?” 
 
Mục Thần thoáng ngẩn : 
 
“Công tử họ Sở nào?” 
 
Ta nghiêng mặt,   đầy ý vị: 
 
“Hầu gia   ? Vị công tử họ Sở   đây từng ở trong lao ngục… Còn về lý do vì    ở đó…” 
 
Vân Hương đúng lúc thêm một nhát dao: 
 
“Bởi vì, chính  là   cùng Tạ di nương rơi xuống nước hôm đó!” 
 
Mục Thần vốn thường qua  nơi triều chính, gần đây chuyện nhà họ Sở  náo động khắp nơi,  tất nhiên cũng   qua. 
 
Vừa    cơn giận che mắt, giờ  kỹ , chẳng  đây chính là công tử nhà họ Sở mà  từng gặp trong yến tiệc  ?