Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 338

Cập nhật lúc: 2025-09-05 12:12:19
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ừ, quy định.” Thẩm Việt cúi xuống, chặn môi cô .

Sáng hôm , Lâm Hiểu Thuần xoa eo rời giường. Bảo kiềm chế một chút, chịu ! Cứ nhất quyết chứng minh thực lực của . Anh thì mãn nguyện chứng minh , còn cô thì…

Haizz, chỉ là nước mắt. Ai bảo đây là đàn ông tự chọn chứ, dù vịn tường mà cũng theo đến cùng thôi.

Sáng ba mươi Tết, cô nhận tin từ Tô Tuyết Hàm. Bố Tô đang nghĩ rằng Tô Nhược Tuyết một lời mà bỏ các thành phố ven biển phía Nam .

Không cần nghĩ Lâm Hiểu Thuần cũng , đây chắc chắn là do Tô Tuyết Hàm ngấm ngầm tác động. Dù thì Tô Nhược Tuyết cũng “tiền án”. Lần đầu tiên là vì Triệu Đình Xuyên mà khăng khăng ở làng, bất chấp sự phản đối của gia đình để kết hôn; thứ hai, rõ ràng về thành phố nhưng đột ngột bỏ kỳ thi đại học, lỡ mất cơ hội đời; thứ ba, khi mất suất học đại học, cô biệt tăm biệt tích, Nam lập nghiệp.

Tục ngữ câu, quá tam ba bận. Vốn dĩ bố Tô thấy con gái ăn mặc sang trọng trở về, đúng dịp Tết nên định tha thứ. Không ngờ ngày ba mươi, ngày cuối cùng của năm, Tô Nhược Tuyết một nữa lời từ biệt. Họ thực sự quá thất vọng.

Lâm Hiểu Thuần tâm trạng phơi phới, đem chuyện Tô Nhược Tuyết tống bệnh viện tâm thần kể cho Thẩm Việt .

Thẩm Việt phản ứng kịch liệt: “Vợ yêu, em guốc trong bụng đấy?”

“Hả? Gì cơ, guốc dép gì chứ.” Lâm Hiểu Thuần hiểu đang gì, bĩu môi vui.

Thẩm Việt véo nhẹ m.ô.n.g cô: “Đồ ngốc, ý là chúng tâm đầu ý hợp đó!”

Lâm Hiểu Thuần ngơ ngác, hiểu diễn đạt điều gì.

Thẩm Việt nhịn phá lên: “Anh cũng đưa Triệu Đình Xuyên bệnh viện tâm thần , mà còn là ở tỉnh ngoài nữa.”

“Ồ…” Lâm Hiểu Thuần lúc mới vỡ lẽ, “Thì , lúc với em?”

Thẩm Việt nhướng mày: “Còn sợ em nghĩ quá tay !”

“Đồ ngốc.” Lâm Hiểu Thuần khẽ đá một cái, “Vậy bây giờ trốn khỏi bệnh viện đúng ?”

Thẩm Việt gật đầu: “ trốn , nhưng em yên tâm, chỉ cần rơi tay nữa, sẽ khiến cả đời cũng thoát nổi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mang-khong-gian-y-quan-ve-nam-1970/chuong-338.html.]

Lâm Hiểu Thuần thở phào một : “Mong là như .”

Những ngày tiếp theo, cả nhà tất bật chuẩn . Cứ nhớ thiếu thứ gì là Thẩm Việt nghiễm nhiên trở thành chân chạy vặt mua thứ đó.

Buổi chiều, cả nhà cùng dán câu đối, dán môn thần, treo đèn lồng. Câu đối do Tần Kiến Thiết , môn thần thì mua sẵn, còn đèn lồng là do chính tay Thẩm Việt .

Thẩm Mạn Mạn và Thẩm Tử Siêu thì như hai con chạy lăng xăng, ngừng quấn quýt bên cạnh những lớn đang bận rộn.

“A, Tết đến !”

“A, Tết đến !”

Hai đứa trẻ cũng thực sự hiểu ý nghĩa của việc ăn Tết là gì, chỉ reo hò trong sung sướng. Đối với chúng, Tết đơn giản là vui vẻ, là hạnh phúc. Được đốt pháo, ăn ngon, mặc quần áo mới, giày mới, và quan trọng nhất là ba , ông ngoại và cùng chơi đùa.

Ngay cả Tần Kiến Thiết cũng khí vui vẻ của hai đứa cháu cho lây nhiễm. Thẩm Việt và Tiểu Ngô cũng đùa vui vẻ cùng chúng. Còn Lâm Hiểu Thuần thì theo bà Lưu bếp nấu nướng, chuẩn sủi cảo.

“Hiểu Thuần, Hiểu Thuần, mau xem ba với!”

Trịnh Ngọc Quyên chạy tới nức nở.

Nghe thấy tiếng của Trịnh Ngọc Quyên, tay Tần Kiến Thiết run lên, cả bật dậy.

Lâm Hiểu Thuần còn kịp lau tay vội vàng chạy .

“Chị Quyên đừng vội, em với chị ngay đây.

“Đây là đầu tiên Lâm Hiểu Thuần đến nhà ông Trịnh, nhưng cô tâm trạng nào để ý đến cảnh sống của gia đình họ.

Căn phòng ngủ lớn, phần tối tăm, ẩm thấp.

Con gái, con rể của ông Trịnh chen chúc chật cả nửa căn phòng, tiếng nức nở khe khẽ cố nén khiến khí càng thêm nặng nề.

Loading...