Mặt trời đã ngả về Tây, một ngày nữa sắp trôi qua.
Hàn Diệp từ sớm đã tới đón Hàn Mặc, hai người cùng nhau đến cửa tiệm của La Vân Khỉ.
La Vân Khỉ đang chuẩn bị đóng cửa, thấy Hàn Diệp đến liền không khỏi nghi hoặc:
“Chàng tới làm gì vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”
Hàn Diệp ôn tồn đáp:
“Không có chuyện gì cả, chỉ là dạo này trời tối sớm, ta không yên tâm nên đến xem nàng một chút.”
La Vân Khỉ đưa mắt liếc hắn, khẽ vuốt lại mái tóc rối tung vì gió:
“Thiếp cũng là nửa bà cô rồi, chẳng lẽ chàng còn sợ có ai cướp mất thiếp sao?”
Hàn Mặc lập tức xen vào:
“Mới không đâu! Tẩu tử là đại mỹ nhân, sau này đệ lớn lên cũng muốn cưới một người giống tẩu tử vậy!”
Hàn Diệp đưa tay búng vào trán Hàn Mặc một cái, cười mắng:
“Tiểu quỷ này, ngươi dám tranh thê tử với ta sao!”
Hàn Mặc xoa trán, không phục nói:
“Tẩu tử thật tốt, đại ca nhất định phải đối xử tử tế với tẩu tử, không được sáng nắng chiều mưa, thay lòng đổi dạ.”
La Vân Khỉ cúi đầu bật cười:
“Ôi chao, còn biết dùng thành ngữ nữa cơ đấy!”
Hàn Mặc ngượng ngùng gãi đầu:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Hôm nay phu tử dạy đó!”
La Vân Khỉ ánh mắt tràn đầy yêu thương:
“Tiểu Mặc nhà ta ngày càng có học vấn rồi, đợi đến khi tròn mười tám, cũng có thể dự kỳ thi Hương, nhất định sẽ đỗ Giải nguyên như đại ca vậy.”
Hàn Mặc mắt sáng rực:
“Thật ạ?”
La Vân Khỉ gật đầu cười:
“Tự nhiên là thật.”
Nàng vừa dứt lời liền phát hiện Hàn Mặc đã cao gần đến nách mình, nửa năm trước vẫn còn là đứa bé gầy nhom nho nhỏ, nhìn sang Hàn Diệp cũng cao lớn thêm vài phần, vóc dáng càng thêm tuấn tú, hiên ngang.
Thấy La Vân Khỉ lúc nhìn người này, lúc ngắm người kia, Hàn Diệp không khỏi lấy làm lạ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-123-bat-ke-di-dau-ta-deu-muon-mang-theo-nang-12.html.]
“Nương tử, có chuyện gì sao?”
La Vân Khỉ cười đáp:
“Không có gì, chỉ là cảm thấy các người đều lớn nhanh quá thôi.”
Hàn Diệp lập tức giơ tay so chiều cao với Hàn Mặc, cảm khái:
“Đúng là cao lên nhiều, đều nhờ công chăm nom của nàng cả.”
“Là do Hàn Mặc nhà ta vóc dáng tốt đó chứ.”
“Không đúng, là vì tẩu tử chăm sóc tốt!” – Hàn Mặc lập tức phản bác.
La Vân Khỉ nghe vậy, trong lòng ấm áp, thấy tiểu thúc một lòng hướng về mình, quả thật không uổng công yêu thương.
Cả nhà vừa nói vừa cười trở về, đến cổng thì thấy Tô Ly Nhi đang chơi với Hàn Dung. La Vân Khỉ bất giác cảm thấy có thêm vị biểu muội này cũng thật tốt, có thể trông tiệm, lại biết nấu nướng và trông trẻ.
Nàng quay đầu cười với Hàn Diệp:
“Sau này chàng làm quan, nhất định sẽ quen biết không ít quý nhân, đến lúc đó phải tìm cho Ly Nhi một mối hôn sự thật tốt mới được.”
Hàn Diệp mỉm cười, ánh mắt chan chứa dịu dàng:
“Nương tử nói thế nào thì là thế ấy, ta đều nghe theo nàng.”
Ánh mắt Hàn Diệp nhìn nàng thâm tình dịu dàng, tựa như có thể tan chảy lòng người.
La Vân Khỉ bị ánh nhìn kia dọa đến đỏ bừng mặt, vội vàng đẩy cửa bước vào.
Tô Ly Nhi vội buông Hàn Dung ra, cung kính đón chào:
“Biểu ca, tẩu tử, hai người về rồi! Muội đã hấp bánh bao xong, cơm cũng nấu rồi.”
La Vân Khỉ bước tới nắm lấy tay nàng:
“Mấy ngày nay vất vả cho muội rồi.”
Tô Ly Nhi vội đáp:
“Không vất vả đâu ạ, mấy việc này muội làm quen tay rồi, rất nhẹ nhàng.”
Lúc này, Vương Thúy Châu đẩy cửa bước ra, giọng chanh chua đầy mỉa mai:
“Con nha đầu này, trời sinh là số làm nô tì, chẳng như ai kia, sinh ra là để hưởng phúc!”
La Vân Khỉ khẽ nhíu mày, làm như không nghe thấy.
Dẫu sao bà ta cũng là bậc trưởng bối, nàng cũng không thể tùy tiện tranh cãi.
Thấy La Vân Khỉ không nói gì, Vương Thúy Châu càng lấn tới, khóe miệng nhếch lên khinh miệt:
“Thời buổi bây giờ, có tiền thì coi trời bằng vung, trong mắt chẳng còn ai nữa.”