Chớp mắt đã qua một tháng.
Trận tuyết đầu mùa vừa rơi, trời trở lạnh hơn hẳn.
Mấy ngày nay, La Vân Khỉ bận rộn như con vụ quay không ngừng.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Vết thương của Lý Thất đã hoàn toàn bình phục, nhà kính mà nàng hằng mong mỏi cũng đã được dựng lên.
Ban đầu nàng không định nói cho Hàn Diệp biết, nhưng thấy nàng dậy sớm về muộn, cuối cùng Hàn Diệp vẫn phát hiện.
Mọi người cùng nhau góp sức, cuối cùng cũng dựng xong nhà kính trước khi tuyết rơi.
La Vân Khỉ lại sai thợ rèn làm theo kiểu hiện đại, rèn ra một cái lò sưởi thô sơ, nhóm thêm củi, bên trong ấm áp như mùa xuân.
Thấy tiểu tức phụ có nhiều ý tưởng kỳ lạ đến thế, Hàn Diệp cùng mọi người đều vô cùng khâm phục.
Lưu Thành Vũ ngồi xổm bên lò, vừa ngắm nghía vừa cười nói:
“Giờ mà gieo hạt, biết đâu lại mọc lên thật ấy chứ.”
“Không phải là ‘biết đâu’, mà là chắc chắn. Cứ đợi mà ăn rau tươi đi.”
La Vân Khỉ nhìn nhà kính, trong lòng dâng lên niềm tự hào khó tả.
“Tạ ơn đại tỷ, vậy bọn ta chỉ đợi ăn rau của tỷ thôi.”
Qua quãng thời gian này, Lý Thất và La Vân Khỉ cũng đã quen thân hơn nhiều, không còn e dè như lúc trước nữa.
La Vân Khỉ mỉm cười đáp:
“Không phải rau của ta, mà là của cả ba người chúng ta.”
Hàn Diệp đưa tay gỡ cọng cỏ khô dính trên đầu nàng, nói với hai người:
“Đúng thế, đại tỷ các ngươi còn bận cửa hàng, chuyện trong nhà kính này, trông cả vào hai người đó.”
Lưu Thành Vũ lập tức đứng thẳng, vỗ n.g.ự.c nói:
“Hàn Đại ca cứ yên tâm, chúng ta đảm bảo canh giữ nhà kính thật tốt!”
“Vậy thì chúng ta đi trước, muốn ăn gì thì cứ đến cửa hàng mà lấy.”
La Vân Khỉ chỉnh lại áo xiêm rồi bước ra khỏi nhà kính, một luồng gió lạnh thốc qua khiến nàng rùng mình.
Hàn Diệp lập tức cởi áo ngoài muốn khoác lên cho nàng, nhưng nàng ngăn lại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-124-ta-them-muon-nuong-tu-thi-co-gi-sai-12.html.]
“Đừng cởi, chàng cũng vừa đổ mồ hôi, cẩn thận cảm lạnh.”
“Ta không lạnh, thân thể ta khỏe lắm.”
Hàn Diệp vẫn cố chấp cởi áo khoác choàng lên người nàng, bản thân chỉ mặc trung y, ôm lấy nàng để chắn gió.
“Thế sao được, gió lớn thế này, chàng mặc vào đi.”
La Vân Khỉ toan cởi ra, Hàn Diệp kiên quyết không chịu, nàng đành phải mặc tạm.
Hai người cùng nhau bước trên con đường về trấn, bất giác nhớ lại đêm về La phủ, Hàn Diệp cũng từng làm vậy, nhường áo cho nàng.
Có điều, nửa năm nay trôi qua, Hàn Diệp đã trưởng thành không ít, càng thêm trầm ổn và cao lớn.
Ánh mắt sâu thẳm đôi lúc lóe lên thần quang, khiến La Vân Khỉ không dám nhìn thẳng.
Thấy nàng len lén nhìn mình, Hàn Diệp bật cười hỏi:
“Trên mặt ta có dính gì sao?”
La Vân Khỉ khẽ mím môi cười:
“Không có, chỉ là thấy chàng càng ngày càng tuấn tú.”
Vừa khen xong, mặt nàng cũng bất giác đỏ lên.
Trong mắt Hàn Diệp lập tức hiện lên chút đùa cợt:
“Dù ta có tuấn tú đến đâu, cũng chẳng lọt vào mắt nương tử, bằng không sao nàng nỡ để ta đêm đêm cô đơn phòng trống?”
Hảo gia hỏa, thì ra là đang chờ câu này!
La Vân Khỉ lườm hắn một cái, nũng nịu mắng:
“Đọc thánh hiền thư, trong đầu sao toàn nghĩ đến chuyện này, tư tưởng của chàng thật không thuần khiết chút nào!”
Hàn Diệp cong môi cười:
“Sách thánh hiền cũng nói rồi, ẩm thực sắc dục, bản tính con người, mà ta với nàng vốn là phu thê, ta thèm muốn nương tử, thì có gì sai?”
La Vân Khỉ lập tức phản bác:
“Tự nhiên là có sai, đại trượng phu phải lấy quốc gia xã tắc làm trọng, sao có thể nhỏ nhen đến thế?”
Hàn Diệp lắc đầu:
“Nương tử nói vậy là sai rồi. Quốc gia xã tắc là chuyện của hoàng thượng, đâu đến lượt ta lo?”