“Vì sao không nói là huynh tự mua?”
Rời khỏi tiệm, Hoàng Oanh Oanh liền dừng bước.
Phương Lộc Chi bất đắc dĩ nói:
“Nhỡ nói là ta mua, La cô nương chắc chắn sẽ không nhận.”
Hoàng Oanh Oanh hừ một tiếng:
“Huynh đứng trước mặt ta mà tặng quà cho nữ nhân khác, huynh không cảm thấy có lỗi với ta sao?”
Phương Lộc Chi nhìn nàng, nói:
“Nàng ấy là La cô nương, còn muội là biểu muội của ta, có gì mà phải có lỗi?”
“Huynh...”
Hoàng Oanh Oanh tức giận, xoay người vặn mạnh cánh tay hắn, hậm hực nói:
“Mấy hôm trước huynh bị cảm lạnh, ngay cả khi mê man huynh cũng gọi tên nàng ta, huynh nói đi, chẳng lẽ huynh thích La Vân Khỉ?”
Phương Lộc Chi mặt đỏ bừng, nhưng cũng không phủ nhận.
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, có gì sai đâu?”
Hoàng Oanh Oanh nâng chân đạp lên giày hắn, giận dữ nói:
“Câu này huynh chỉ dám nói với ta, nếu bị thúc thúc biết được, chắc chắn sẽ đánh gãy chân huynh.”
Phương Lộc Chi sắc mặt lập tức thay đổi, quay lại cúi người nói:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Xin biểu muội thương xót, nhất định đừng nói ra ngoài.”
Hoàng Oanh Oanh hừ một tiếng:
“Dù huynh thích ai, hôn sự của chúng ta cũng không thể thoái lui. Với tính cách của La tỷ tỷ, làm sao có thể cam tâm làm thiếp của ngươi?”
Phương Lộc Chi sắc mặt bỗng tối sầm, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-125-ta-muon-chuyen-den-phong-chinh-ngu-cung-the-tu-12.html.]
“Điều này chưa chắc, nếu muội gả cho Hàn Diệp, vậy chẳng phải là đôi bên cùng có lợi sao?”
Hoàng Oanh Oanh tức giận lại đ.ấ.m mạnh vào người hắn, trong lòng nàng, phụ mẫu đã quyết định thì đó chính là mệnh lệnh. Dù nàng cũng chưa biết mình có thích vị biểu ca này hay không, nhưng hai người đã bị gắn bó với nhau, sao có thể đi gả cho người khác?
Hoàng Oanh Oanh đối với tương lai cũng chẳng có nhiều suy nghĩ. Dù sau này Phương Lộc Chi có lấy thiếp, nàng cũng không nói gì, dù sao phụ thân nàng cũng có hai người thiếp, nên Phương Lộc Chi thích nữ nhân khác cũng là điều bình thường trong mắt nàng.
Hai người vừa đánh vừa đùa, quay lại huyện nha, La Vân Khỉ thì đã tháo trâm ngọc ra.
Dù là quà của Hoàng Oanh Oanh, nàng cảm thấy đeo nó cũng không được tiện lắm. Về nhà, nàng gói trâm và khối ngọc hình mây lại bằng vải thô.
Một là không muốn để Hàn Diệp thấy, lại nghĩ hắn sẽ suy nghĩ linh tinh. Hai là vì La Vân Khỉ cảm thấy dù không cần, cũng nên tỏ chút tôn trọng với quà tặng của người khác, không thể tùy tiện vứt đi.
Nghĩ tới người tên Lục Phóng đó, La Vân Khỉ lại khẽ nhíu mày.
Người này không chỉ không có tên trong sách, mà lại đi lại như gió. Hắn rốt cuộc là người như thế nào? Là tội phạm của triều đình, hay là một anh hùng trong giới giang hồ?
Trong lúc suy nghĩ, Hàn Diệp ôm Hàn Dung từ bên ngoài bước vào, La Vân Khỉ vội vàng giấu những thứ đó dưới đệm, chờ dịp sẽ kể cho hắn chuyện Lục Phóng và trâm ngọc.
“Lò đã đặt rồi, ta bảo họ làm hai cái.”
La Vân Khỉ cảm thấy kỳ lạ:
“Chúng ta có ba gian phòng, sao chàng lại đặt hai cái?”
Hàn Diệp khóe miệng nhếch lên, nói:
“Đặt nhiều cũng phí, dù sao mùa đông cũng đến rồi, ta định chuyển qua phòng chính, ngủ cùng thê tử.”
Hàn Dung lập tức vui mừng ôm lấy Hàn Diệp, vỗ tay nói:
“Hay quá, muội lại có thể ngủ cùng với ca ca và tẩu tử rồi.”
La Vân Khỉ ngẩn người, định phản đối, nhưng Hàn Diệp đã ra quyết định.
“Vậy cứ thế đi, lò mang về là ta chuyển qua, Hàn Dung và Hàn Mặc nhớ ta lắm rồi.”
Trước mặt hai đứa trẻ, La Vân Khỉ cũng không tiện từ chối, dù sao lò cũng chưa về, lại phải đợi thêm vài ngày nữa mới làm xong.
Luồn vào trong chăn, quả nhiên là lạnh ngắt, không khỏi nhớ lại những ngày nằm quay lưng với Hàn Diệp. Đang mơ màng suy nghĩ một hồi, nàng dần chìm vào giấc ngủ.
Ở gian phòng bên cạnh, Tô Ly Nhi lại trằn trọc không yên, không ngủ được cả đêm.