Vương Thúy Châu bị nàng trở mình liên tục làm phiền, không khỏi tức giận mắng:
“Ngươi muốn c.h.ế.t sao, hết lật qua lật lại mãi, không để ai ngủ được à?”
Tô Ly Nhi không đáp, Vương Thúy Châu tức giận vươn tay nắm lấy nàng, khoác áo ngồi dậy.
“Đồ vô dụng, bảo ngươi đừng làm loạn, ngươi tự biết cách rồi, thế mà đã một tháng trôi qua, ngươi cứ như là nô lệ, suốt ngày ở tiệm, lại chẳng biết để chút tiền, ta thật sự nghi ngờ đầu óc của ngươi có bị ngựa đá hay không.”
Tô Ly Nhi ôm lấy cánh tay, trong bóng tối đôi mắt lóe lên, đầy thù hận.
Không hiểu vì sao ông trời lại ban cho nàng ta một người mẫu thân như vậy. Từ khi nàng hiểu chuyện, mỗi ngày đều phải chịu đựng những trận mắng chửi và đánh đập của Vương Thúy Châu. Suốt nhiều năm qua, không dưới một lần nàng đã ước Vương Thúy Châu c.h.ế.t đi, và giờ đây, ý nghĩ này càng mạnh mẽ hơn.
“Ngươi không nói gì sao? Ngươi điếc rồi à?”
Vương Thúy Châu tức giận tát vào lưng Tô Ly Nhi hai cái.
Tô Ly Nhi cắn chặt môi, vẫn không nói lời nào.
Vương Thúy Châu mắng một hồi cũng cảm thấy vô nghĩa, rồi lại nằm xuống, một lát sau thì ngáy khò khò.
Nghe tiếng ngáy của Vương Thúy Châu, hận ý trong mắt Tô Ly Nhi càng đậm.
Sau một thời gian dài, nàng ta mới từ từ nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt mép chăn, như thể đang siết chặt cổ Vương Thúy Châu.
Dù thế nào đi nữa, nàng ta cũng không muốn quay lại làng quê…
Những ngày tiếp theo, Hàn Diệp suốt ngày ra ngoài chặt củi. Thời đó chưa có mỏ than, chỉ có thể đốt củi để sưởi ấm.
Khi lò được mang về, Hàn Diệp cũng chặt xong một đống củi, tất cả đều đều nhau, chất đống ngay ngắn, khiến La Vân Khỉ rất vui mừng.
Hàn Diệp không làm thì thôi, nếu đã làm thì chắc chắn làm rất tốt, tuyệt đối không có chỗ để phê phán. Nếu hắn làm quan, chắc chắn cũng sẽ tận tâm với quốc gia và dân chúng, không phụ lòng mong đợi.
Nhìn thấy năm cũ sắp qua, La Vân Khỉ không khỏi mong đợi mùa xuân đến nhanh, chỉ cần một lần đầu tư, đổi lại cả nửa đời sau sống an nhàn, thật sự rất đáng giá.
Mấy cây rau trong nhà kính cũng đã mọc lên những lá xanh, trong thời tiết băng giá này, nhìn những cây rau non xanh tươi, thật sự khiến người ta vui lòng. Nếu nhiệt độ được duy trì tốt, đến Tết này mớ rau này có thể vào chợ, lúc đó có thể kiếm được một khoản nhỏ.
Chỉ tiếc là nàng không thể nhìn thấy tam muội của mình, không biết giờ này nàng ấy ở đâu, trời đã lạnh chưa, có mặc đủ ấm chưa?
Nhớ lại dáng vẻ dịu dàng, thanh thuần của Tạ Tường Vi, cổ họng La Vân Khỉ khô khốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-125-ta-muon-chuyen-den-phong-chinh-ngu-cung-the-tu-22.html.]
Cùng lúc đó, Tô Ly Nhi đang dọn rau, đi tới hỏi:
“Tẩu tử, tẩu sao vậy?”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
La Vân Khỉ hít một hơi, nói:
“Không sao, hôm nay lạnh quá, muội về sớm đi.”
Tô Ly Nhi cúi đầu nói:
“Tẩu tử về trước đi, muội ở trong làng đã quen chịu lạnh rồi, ở đó không có lò như nhà tẩu.”
La Vân Khỉ mỉm cười:
“Vì vậy mà tẩu bảo muội về sưởi ấm, muội còn nhỏ, đừng để bị lạnh.”
Nhìn đôi mắt sáng ngời của La Vân Khỉ, Tô Ly Nhi trong lòng thoáng cảm động, nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua mà thôi.
Tô Ly Nhi lắc đầu:
“Muội không sao đâu, muội thấy biểu ca mấy ngày nay hình như không được khỏe, tẩu tử về sớm thì có thể chăm sóc huynh ấy.”
“Hàn Diệp không khỏe à?”
La Vân Khỉ lập tức đứng dậy.
“Vậy để tẩu về xem thử.”
Tô Ly Nhi gật đầu mạnh, sáng nay Hàn Diệp quả thật đã hắt hơi hai lần.
“Tẩu tử đi nhanh đi.”
“Được.”
La Vân Khỉ đáp một tiếng rồi bước ra ngoài, trong lòng nàng, Hàn Diệp đương nhiên quan trọng hơn cửa tiệm.
Khi La Vân Khỉ đi xa, Tô Ly Nhi lập tức đi vào căn phòng sau, lấy ra một viên gạch trên mặt đất, cẩn thận đặt vài đồng tiền đồng đã trộm bán dưới một miếng vải, giấu kỹ.
Vừa đứng lên, nàng nghe thấy ai đó gọi:
“La cô nương, nàng có ở đây không?”