Ngày mồng tám tháng ba, Hàn Diệp  kinh ứng thí.
Đêm  ngày khởi hành, La Vân Khỉ  thu xếp xong xuôi hành lý cho Hàn Diệp, lộ phí cũng chuẩn  đầy đủ.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"
Lần  xem như là  đầu tư cuối cùng của nàng dành cho Hàn Diệp, tất nhiên  rộng rãi thoáng đạt,   hai  mỗi  một ngả, chẳng còn gặp .
Dù Hàn Diệp từng nhiều  thề thốt, tuyệt  động tâm với nữ tử khác, nhưng La Vân Khỉ vẫn một mực tin rằng đại cục  thể cải biến. Một pháo hôi như nàng  thể sống thong dong hơn một năm,  nên cảm tạ trời cao, cảm tạ siêu thị, và cảm tạ chính bản  vì sự nỗ lực  ngừng.
Khẽ  chua chát, La Vân Khỉ siết chặt nắm tay, chẳng còn gì  nỡ, Hàn Diệp vốn chỉ là công cụ giúp nàng phát tài,  sai, chính là như thế.
Tự khích lệ một phen, nàng liền xách bọc đồ  tìm Hàn Diệp.
Vừa đến  cửa   Hàn Diệp dặn dò:
“Sau khi vi  rời ,   thường giúp đỡ tẩu tử. Nàng việc nhiều  yếu, khó tránh khỏi lực bất tòng tâm. Hàn Mặc và Hàn Dung cũng cần biểu  phí tâm chăm sóc.”
“Biểu ca yên tâm, Ly nhi tất sẽ tận tâm tận lực chăm lo tẩu tử và gia sự. Chỉ mong biểu ca kim bảng đề danh, sớm ngày trở về.”
Giọng Tô Ly nhi vẫn nhẹ nhàng nhu thuận, mang vài phần rụt rè.
Hàn Diệp “ừm” một tiếng,  :
“Tẩu tử   quen dậy sớm, bữa sáng  nên giúp đỡ một tay. Nàng ngủ nông, động tĩnh  nhẹ nhàng.”
“Ly nhi hiểu, nhất định tuân theo lời biểu ca dặn dò.”
Nghe những lời , La Vân Khỉ chỉ thấy cổ họng nghẹn ngào, hốc mắt cay xè.
Có thể   những lời , bao khổ cực suốt năm qua của nàng đều  uổng phí.
Cố nén cảm giác khô rát nơi cuống họng, La Vân Khỉ hắng giọng một cái,  đẩy cửa bước .
“Tẩu tử.”
Tô Ly nhi vội vàng bước tới, đỡ lấy nàng.
La Vân Khỉ vỗ vỗ tay nàng, gượng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-136-han-diep-nhap-kinh-12.html.]
“Ta   bà lão, đừng  biểu ca   nhảm.”
Nói  liền đưa bọc hành lý cho Hàn Diệp:
“Kinh thành  như Vĩnh Định thành, chuyến  ít nhất  bảy tám ngày. Chàng và Thành Vũ nên thuê xe ngựa, tránh đường xa mệt nhọc mà sinh bệnh.”
Hàn Diệp đón lấy, mỉm  nhàn nhạt:
“Ta và Thành Vũ đều  học võ, chẳng như mấy thư sinh yếu ớt. Đi bộ cũng ,   thể ngắm cảnh dọc đường.”
La Vân Khỉ trách yêu:
“Muốn ngắm thì đợi lúc  về hẵng ngắm,   bảo Thành Vũ  thuê xe , chuyện  cứ quyết  . Có xe còn chở  thêm trái cây, đồ ăn. Đây là y phục  đổi cùng bạc lẻ,  cất kỹ. Gói  trống, nếu  mang bút nghiên giấy mực thì  sẽ giúp  sắp xếp.”
Sự chu đáo của La Vân Khỉ khiến lòng Hàn Diệp ấm lên. Nhìn nàng khoác y phục vải thô, tâm   khỏi chua xót.
Bao lâu nay trong nhà ăn mặc đều dành hết cho   , nàng chỉ mua một chiếc váy duy nhất là lúc cãi  với . Lần  thuê xe  kinh ắt cũng tiêu tốn  ít bạc.
Nếu    trúng tuyển, còn mặt mũi nào trở về gặp nàng?
Cố kìm nén cảm xúc nóng nơi hốc mắt, Hàn Diệp :
“Cũng   gì cần mang nhiều, chỉ vài quyển sách, bút mực là đủ. Những thứ   tự thu xếp . Nương tử cũng  vất vả cả ngày, hãy nghỉ sớm.”
Nhìn Hàn Diệp   , La Vân Khỉ  trong lòng  đang khổ sở.
Cố ý trêu chọc:
“Thiếp thì quen . Chàng là  đầu xa nhà, đừng  mà  lạc đấy. Lỡ trễ kỳ thi,   tha cho .”
Hàn Diệp hít sâu một , xoay  :
“Nương tử yên tâm,   chuẩn  bản đồ đường , quyết   sai.”
La Vân Khỉ mỉm :
“Vậy thì . Còn hai mươi ngày nữa mới thi,  đến nơi cũng đừng vội học vội hành, nên  dạo thư giãn, việc gì cần lo thì lo. Nhớ mang theo khối ngọc mà Lục đại nhân  đưa. Ở chốn phồn hoa đất khách, nếu gặp chuyện khó xử, cầm khối ngọc  tìm ông,  nghĩ ông sẽ giúp .”