Trương Triệu nâng chén uống một ngụm, lạnh :
“Trương Cầu là kẻ phản bội Trương gia, gia pháp xử trí. Chuyện Hàn đại nhân cần nhúng tay. Còn mấy miệng giếng, đều đất Trương gia. Ta Hàn đại nhân tự ý phân chia đất đai của Kiến Nghiệp thành – đó là điều đại kỵ. Địa khế đều trong tay , phần đất đại nhân chia, chẳng qua là trò đùa.”
Hàn Diệp khẽ cong khóe môi:
“Trương lão gia từng câu ‘Một triều đổi vua, một triều đổi thần’? Đất đai vốn do tiền nhiệm huyện lệnh phân, bản huyện cũng quyền phủ quyết.”
Ánh mắt Trương Triệu lạnh :
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Subscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Subscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
“Hàn đại nhân là định đối đầu đến cùng với ?”
Giọng Hàn Diệp cũng trầm xuống vài phần, lạnh lùng đáp:
“Trương lão gia là sai . Từ lúc bản huyện nhậm chức, là ngươi luôn đối đầu với bản huyện. Nếu Trương lão gia chịu hòa thuận cộng xử, bản huyện tin rằng sẽ khai mở cục diện .”
Trương Triệu liếc mắt chén mà Hàn Diệp uống một nửa, lạnh một tiếng:
“Nếu , thì còn gì để nữa.”
“Quả thật là như .”
Hàn Diệp dậy, trầm giọng :
“Trước khi bản huyện rời , kính xin Trương lão gia giao trả nhà của Trương Cầu.”
Lời dứt, chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, trong lòng thầm kêu .
Chắc chắn là trong vấn đề!
Hắn gắng sức trấn định hình, để Trương Triệu sơ hở.
Trương Triệu ha hả:
“Đã trúng mê dược của Trương gia, ngươi còn mơ tưởng thoát ? Người , bắt Hàn Diệp cho !”
Trương Sĩ Thành lập tức dẫn theo một đám xông .
Đám đều là hộ viện của Trương gia, thủ tầm thường, trong chớp mắt vây chặt lấy Hàn Diệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-171-han-huyen-lenh-dung-manh-22.html.]
Hàn Diệp siết chặt nắm đấm. Nếu hôm nay để bắt, Trương gia tất sẽ lớn tiếng đòi điều kiện, mà chỗ dựa, dân chúng cũng tan tác như cát bụi. Cho nên—dù thế nào cũng m.á.u chảy mà thoát!
Tâm định, vươn tay chộp lấy chén bàn, đập mạnh lên mặt bàn.
“Choang!”
Tiếng sứ vỡ thanh thúy vang lên, chén gãy hai nửa. Hàn Diệp cầm lấy một mảnh vỡ, hung hăng cắm thẳng miệng vết thương nơi cánh tay—chính là vết cũ do sừng trâu hoang để .
Một cơn đau đớn dữ dội ập đến, khiến đầu óc lập tức tỉnh táo vài phần.
Hắn quát một tiếng như sấm:
“Tránh cho !”
Một chiêu “Bạch hổ đào tâm” đ.ấ.m thẳng tên đầu, khiến văng xa mấy trượng.
Trương Triệu giật kinh hãi, ngờ một tiểu huyện lệnh thể liều lĩnh đến mức !
Lão vốn định bắt sống Hàn Diệp để uy h.i.ế.p lấy Thái sư lệnh, cưỡng ép ký giấy giao nộp bốn miệng giếng. Ai ngờ dù trúng mê dược, uy thế của Hàn Diệp vẫn như hổ dữ, khiến lão khỏi thất sắc.
Lão lập tức thét lớn:
“Bắt lấy ! Sống c.h.ế.t quan trọng!”
Đám đồng loạt rút đao, xông lên c.h.é.m về phía Hàn Diệp.
Hắn thấp tránh lưỡi đao, trong lòng chỉ còn một ý niệm:
“Bằng giá, xông ngoài!”
Chấp niệm mạnh mẽ khiến chỉ công thủ, điên cuồng như dã thú. Bọn gia đinh thấy xông tới cửa, ai nấy đều hốt hoảng, cùng lúc vung đao c.h.é.m tới.
Do tác dụng của mê dược, bước chân Hàn Diệp bắt đầu lảo đảo, còn linh hoạt như . Một đao c.h.é.m trúng vai, m.á.u tươi tuôn xối xả.
Cơn đau khiến bừng tỉnh nữa, nhưng cũng chỉ duy trì một khoảnh khắc, đó liền mất thần trí...
Ngay lúc Hàn Diệp sắp vùi thây loạn đao— viện chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Một hán tử da mặt đen nhẻm, bước như gió cuốn từ ngoài lao , quát lớn:
“Kẻ nào dám đả thương mệnh quan triều đình! Người ! Mau bắt hết đám chó săn cho !”