Ta Mang Siêu Thị Xuyên Không Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 172: Phải Nhổ Tận Gốc Khối U Trương Gia (1/2)

Cập nhật lúc: 2025-08-24 17:05:02
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy đến, Trương Triệu thoáng sững .

“Ô kìa, Vương Đốc quân, cơn gió nào đưa ngài đến đây ?”

Lão giả lả, hình béo phệ từ từ dậy khỏi ghế.

Người tới chính là Vương Thiên Chính.

Lúc Hàn Diệp mới nhậm chức, từng đến phủ Đốc quân bái phỏng, nhưng Vương Thiên Chính khi lời đồn mê hoặc, Trương Sĩ Thành từng huyện nha liền tưởng Hàn Diệp câu kết với Trương gia, nên vẫn chịu gặp mặt.

Mãi đến khi tin Hàn Diệp thực sự đào giếng, mới dần cải biến ấn tượng.

Những ngày gần đây rảnh rỗi, ông liền cho âm thầm quan sát, xem vị thiếu niên còn thể nên chuyện gì.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Subscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Subscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

Không ngờ nhận tin Hàn Diệp thuần phục dã ngưu, trong lòng càng thêm hiếu kỳ, y một phủ Trương gia, sợ thiệt thòi, liền lập tức dẫn đến.

Nghe Trương Triệu hỏi han, Vương Thiên Chính hừ lạnh:

“Bổn quan sớm tiếng Trương gia nuốt nhả xương, nay tận mắt thấy, quả nhiên to gan tày trời, đến cả mệnh quan triều đình cũng dám hạ thủ, chẳng lẽ thật tưởng thiên hạ vương pháp?”

Trương Triệu vội nặn nụ lấy lòng:

“Vương Đốc quân, oan uổng quá! Là Hàn đại nhân năng lỗ mãng, tay , thuộc hạ nhà bất đắc dĩ mới thủ—tất cả chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi!”

“Hiểu lầm cái gì! Hay ngươi nghĩ bổn quan mù mắt?”

Vương Thiên Chính rút phắt đao , âm thanh "xoạt" vang lên lạnh lẽo.

Trương Triệu lập tức run lên một trận, mặt béo rung bần bật, nhưng miệng vẫn ngớt nịnh:

“Dạo Trương gia sai tiến kinh, còn nhờ quen đỡ vài lời cho Đốc quân. Tiểu nhân nghĩ Đốc quân rõ ràng trái, tất nhận đây chỉ là trò đùa giữa đồng liêu. Nếu việc ầm ĩ, e rằng .”

Vương Thiên Chính trong lòng siết chặt.

Quan hệ giữa Trương gia và Trương Thái sư, ông . Dù cấu kết cùng Trương gia, nhưng cũng dám đắc tội thẳng mặt.

Mày nhíu , trầm giọng :

“Được, nếu thì—Hàn đại nhân xin mang .”

Trương Triệu trong bụng giữ Hàn Diệp, nhưng sợ Vương Thiên Chính tức giận, đành gượng:

“Thế thì phiền Vương đại nhân .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-khong-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-172-phai-nho-tan-goc-khoi-u-truong-gia-12.html.]

Vương Thiên Chính hừ khẽ một tiếng, định dìu Hàn Diệp rời phủ.

Chợt cổ tay một bàn tay rắn chắc, xương cốt rõ ràng giữ chặt .

“Vương đại nhân, xin chậm bước.”

Ngoảnh đầu , chỉ thấy Hàn Diệp dậy.

Trên vai, m.á.u vẫn chảy ròng ròng, thấm ướt cả một tay áo, trông cực kỳ đáng sợ.

“Hàn đại nhân, còn điều gì căn dặn?”

Hàn Diệp đầu óc mơ hồ, dựa cánh tay nắm lấy Vương Thiên Chính mới gắng vững.

Giọng trầm thấp, kiên định:

“Giao nhà của Trương Cầu đây. Bằng , bản quan quyết rời bước.”

Vương Thiên Chính đỡ lấy Hàn Diệp, ngoảnh đầu quát lớn:

“Còn mau thả !”

Trương Cầu vốn theo Hàn Diệp phủ, nhưng từ lúc chui ghế giả chết.

Giờ thấy Hàn Diệp thương nặng, trúng mê dược, mà vẫn nhớ tới gia quyến của , sống c.h.ế.t đòi đòi khỏi đỏ mắt, răng cắn chặt môi dám thành tiếng.

Trương Triệu giận đến suýt thổ huyết.

Thả Hàn Diệp là thiệt thòi lớn, giờ còn đem cả nhà Trương Cầu ?

voi đòi tiên!

“Hàn đại nhân, Trương Cầu là Trương gia , gia quyến cũng là việc trong nhà , e rằng ngài can thiệp quá sâu ?”

Hàn Diệp ngẩng đầu, tay chộp lấy một thanh đao bên hông một binh sĩ, vung tay ném thẳng về phía Trương Triệu.

“Véo!”

Đao xẹt qua, cắt phăng một lọn tóc đầu Trương Triệu, đó “phập” một tiếng cắm thẳng tường, chìm sâu ba tấc.

Trương Triệu hoảng sợ đến hồn phi phách tán, ngờ trúng mê dược vẫn còn sức mạnh đến thế.

Lại nhớ tới chuyện tên tiểu tử từng cướp cả lệnh bài Thái sư, quả thật là kẻ điên liều mạng, nếu ép đến cùng, e rằng còn chuyện thiên kinh địa nghĩa hơn.

Loading...