Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 367: Ép Ăn

Cập nhật lúc: 2025-11-19 12:27:29
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sức ăn của họ khiến ngay cả ba lính khỏe mạnh cũng ngạc nhiên.

 

Thấy Đỗ Thành bụng căng đến mức mặt mày đau khổ, còn lê những bước chân nặng nhọc để lấy thêm một miếng sầu riêng vàng ươm, thơm ngọt.

 

Anh lính nhịn khuyên nhủ: “Ăn no thì đừng cố ép nữa, coi chừng tổn thương dày ruột.”

 

Trong bệnh viện t.h.u.ố.c đau dày , đừng lãng phí tài nguyên của họ.

 

xong , no quá,” Kim Phượng dang rộng hai tay, bụng cao lên, chỉ thể thở bằng miệng từng nhỏ, đau khổ hạnh phúc. Cô nhịn ca cẩm: “Sao thấy Trử tư lệnh báo cáo chuyện lên? Chúng còn đủ ba bữa mỗi ngày mà các thể ăn no căng bụng.”

 

Ghen tị, cô ghen tị c.h.ế.t .

 

Kim Phượng hề che giấu ánh mắt của . Các dám ăn một .

 

Rõ ràng cô ba lính đối diện quyền hạn để chuyện gì.

 

Và cô cũng hiểu rõ, loại tài liệu nếu báo cáo lên sẽ qua nhiều tầng phê duyệt, lãnh đạo cấp cao họp hành, suy xét kỹ lưỡng mới đưa quyết định. Hơn nữa, Trử tư lệnh thực hiện giao dịch với đối phương.

 

Ông mua những vật tư cần thiết gấp cho căn cứ, thế là đủ dùng .

 

Thượng Kinh con đường sinh tồn riêng, sẽ đặt bộ tương lai nhân loại một tổ chức cá nhân nào.

 

Chỉ là Kim Phượng đống xương bàn . Cô vẫn ăn thịt cá.

 

Từ tiết kiệm chuyển sang xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ trở về tiết kiệm thì khó bao.

 

Làm thể đối mặt với cháo bột ngô và rau khô hầm ở nhà khi trở về đây?

 

Đỗ Thành nhấm nháp từng miếng sầu riêng nhỏ, chợt bắt gặp ánh mắt hậm hực sắp của Kim Phượng.

 

“Cô vấn đề gì ? ăn cơm nhà cô, cái vẻ mặt đó là gì?”

 

Kim Phượng vỗ lưng ghế, ngón tay chà xát lớp vải mềm mại: “Cứ ăn , ăn bao nhiêu thì ăn. Dù cũng chỉ vài ngày nữa thôi, đợi về thì mơ mới ăn.”

 

Đỗ Thành ợ một tiếng no nê, một luồng mùi sầu riêng nồng đậm xộc .

 

Điều khiến Trương Hải Sinh, thích ăn sầu riêng, suýt nữa lấy túi nhựa bịt mũi.

 

“Đó đúng là một vấn đề.” Đỗ Thành nhón miếng sầu riêng cuối cùng cho miệng ngậm.

 

Anh thật sự thể ăn thêm nữa, đến mức cử động răng cũng thấy khó chịu.

 

khẩu hiệu cấm lãng phí trong nhà hàng quá nổi bật, robot phục vụ và robot bổ sung thức ăn cũng thỉnh thoảng ngang qua bàn, kiểm tra xem họ thừa thức ăn quá nhiều .

 

Đỗ Thành liếc dùi cui điện trong tay chúng, cam chịu nhai nuốt chầm chậm.

 

Đây là đầu tiên cảm thấy việc ăn uống là một cực hình.

 

Bụng sắp nổ tung, mồ hôi lạnh bắt đầu toát lưng.

 

“Khách sạn mấy giờ đóng cửa?” Anh hỏi lính.

 

“12 giờ đêm,” lính trả lời.

 

“Ồ, cũng khá muộn.”

 

Mắt Kim Phượng sáng lên. Đỗ Thành là dị năng truyền tống, hỏi mấy giờ đóng cửa, ý đó chẳng là...

 

Cô nghiêng tới , giọng điệu ngọt ngào khác thường: “Còn ăn sầu riêng ? lấy cho. Tiện thể tiêu hóa, ăn thêm một đĩa thịt bò nữa.”

 

Đỗ Thành như thấy lời đáng sợ nhất đời: “Không, xin cô, ăn thêm nữa là phế luôn đấy.”

 

“Ồ.” Kim Phượng xuống trở . “Thực cũng thể ăn thêm nữa.”

 

Người lính : “Nếu ăn xong, thôi, thời gian dùng bữa sắp kết thúc .”

 

“Nếu đến giờ mà thì sẽ thế nào?” Đỗ Thành lười biếng hỏi.

 

Không cố ý gây sự, mà là ăn quá nhiều, dày căng đến mức dậy cũng khó khăn.

 

Nếu cố gắng lên, chắc chắn cũng bám tường mà .

 

“Cái ...” Ba lính , họ thật sự , bèn hỏi robot ngang qua.

 

Robot đáp: “Truyền tống ngoài cửa.”

 

Người lính : “Các đó.”

 

Kim Phượng và Đỗ Thành nở nụ vui vẻ: “Thế thì quá, cuối cùng cần tự ngoài nữa.”

 

Người lính: ???

 

Ngay cả Trương Hải Sinh, luôn trái ngược với hai , cũng toe toét thấy răng.

 

Bà chủ Hạ đúng là .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-367-ep-an.html.]

Lần đến lượt ba lính bối rối.

 

Bỏ mặc ba , nếu xảy chuyện gì, Tướng quân sẽ lột da họ.

 

đây, họ lo lắng vi phạm quy định của quán ghi . Nếu đưa danh sách đen thì chút nào.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, vài đành chạy về bệnh viện, định mượn cáng để khiêng về ký túc xá.

 

Suốt cả ngày trời, thật là đủ chuyện.

 

khi họ mượn , xách cáng chạy về, thì thấy tấm chắn bảo vệ của khu an đột nhiên xuất hiện ba , đưa ngoài đất.

 

“C.h.ế.t tiệt, đến muộn .”

 

May mắn là cách cao, ngoài việc dày sốc đau đớn, họ thương tích gì khác.

 

“Mau, đưa lên cáng.”

 

Khi những lính về ký túc xá, những đứa trẻ giờ nghỉ trưa chơi hiếu kỳ vây quanh.

 

“Họ ? Cũng .”

 

“Trên mùi thơm, hình như là mùi thịt.”

 

“Chẳng lẽ cũng là ăn quá nhiều?”

 

“Ôi chao, hổ hổ.”

 

Một đám trẻ con vây quanh cáng, dùng ngón tay gãi má, hát bài đồng d.a.o tự chế.

 

Khiến ba cáng đỏ bừng mặt, nhắm nghiền mắt.

 

“Đi chỗ khác chơi, đừng quấy rầy ở đây.” May mắn là lính lên tiếng xua chúng .

 

Trở về ký túc xá, chiếc giường đơn giản dựng tạm, tấm ván giường cứng nhắc cấn đau lưng.

 

họ vẫn chằm chằm tấm ván gỗ đầu, ngừng hồi tưởng cảnh ăn uống no say lúc nãy.

 

Miếng thịt , c.ắ.n một cái là cả một miếng lớn, mềm mại đậm đà.

 

Từ nay về , họ chất liệu để .

 

Một lát , họ thấy tiếng ô tô chạy qua ngoài cửa sổ.

 

Giọng trầm thấp đặc trưng của Trử tư lệnh vọng qua ô cửa sổ mở: “Cô giáo Khương, buổi chiều cô vất vả , tối nay mời bà...”

 

Mời cái gì?

 

Sao giữa chừng thế?

 

Đỗ Thành ghét nhất là những chuyện bỏ lửng.

 

Anh đảo mắt, cũng lật xuống khỏi giường.

 

“Mày ?” Trương Hải Sinh bên cạnh vốn sắp ngủ , động tĩnh mở đôi mắt lim dim.

 

Đỗ Thành vịn thành giường: “Khó chịu quá, dạo một chút. Mày ngủ , tao ngoài, phiền mày.”

 

Trương Hải Sinh nhắm mắt ngủ.

 

Đỗ Thành cầm lấy cuốn sổ để bàn nhét túi, vịn tường từng chút một lết ngoài.

 

Không xa lầu, Trử Vạn Phu và Khương Lệ cùng vài đang bưng bê đồ đạc từ trong xe .

 

Từng túi nhỏ, bọc kín mít, bên trong là gì.

 

Đỗ Thành hít một sâu, cố gắng cho bước chân nhẹ nhàng hơn.

 

“Đang bận gì thế? giúp một tay.”

 

“Không cần, bưng xong .” Khương Lệ phủi bụi trong lòng bàn tay. “Hai ?”

 

“Ngủ .” Đỗ Thành .

 

Khương Lệ chỉ hỏi qua loa, bận tâm đến hai . Bà Trử Vạn Phu: “Cái nơi đường , thật sự đầy đủ nước và điện, ai quấy rầy ?”

 

“Vâng, lát nữa sẽ đưa cô giáo xem, cuối cùng để bà quyết định.” Trử Vạn Phu đưa tay về phía . “Cô giáo, tranh thủ lúc uống một tách chứ?”

 

Sau khi Khương Lệ đồng ý, ông Đỗ Thành: “Nếu công việc hôm nay của các thành, cùng chứ?”

 

Đỗ Thành hiểu ngay: “Không , vẫn còn vài nơi , các .”

 

Anh còn chỗ nào trống để nhét cơ chứ?

 

Một bát nước thôi, gì ngon mà uống.

 

 

Loading...