Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 378: Trạm đầu tiên
Cập nhật lúc: 2025-11-19 12:44:13
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảnh Văn Bân bề ngoài vẻ biểu cảm, nhưng bên trong thì kinh hãi và bất lực. Mọi thứ xảy ngày hôm nay giáng một đòn nặng nề suy nghĩ của . Hắn, xưng vương xưng bá tận thế, bất kỳ ai mà gặp, bất kỳ ai cũng cẩn thận dè dặt với , sắc mặt mà hành động. Hắn cũng quen với việc tài nguyên đều trong tay , thỉnh thoảng ban ơn theo tâm trạng, trong vương quốc đó là trời.
Ngay cả khi một nơi đang nỗ lực tái thiết, nhưng một bên là bắt đầu từ con , một bên là phát triển hơn nữa từ nguồn gốc, đều cần quá coi trọng, thỉnh thoảng gây một chút hỗn loạn, sự che đậy của bản chất tham lam của con , thứ càng dễ dàng hơn.
cái khách sạn rốt cuộc là xuất hiện từ khi nào?!
Cảnh Văn Bân tức đến nghiến răng, đàn cá đủ màu sắc đang bơi lội ung dung bên ngoài vách nước, chầm chậm bao quanh thang máy nước. Ánh nắng xuyên qua mặt biển, khắp nơi lấp lánh ánh sáng. Thang máy nước dần sâu xuống đáy biển, các sinh vật biển xung quanh xuất hiện ngày càng nhiều.
Khác với những sinh vật biển kỳ dị, tính tấn công mà thường thấy, các sinh vật biển ở đây ôn hòa, cũng sợ , tự do tự tại. Chẳng lẽ bộ biển đều ô nhiễm phóng xạ ? Còn nơi may mắn thoát khỏi ?
“Sắp đến nơi, nhà hàng đáy biển.” Nhân viên đột nhiên lên tiếng, “Trạm đầu tiên, nhà hàng buffet cao cấp.”
Tinh thần Cảnh Văn Bân chấn động, thu suy nghĩ. Chỉ thấy phía xuất hiện một khu kiến trúc nhà hàng chiếm diện tích cực lớn, từ xuống, thể thấy các khu ăn uống đặc trưng với thiết kế khác : khu ăn uống độc lập thể đóng mở từ con trai khổng lồ, khu ăn uống bằng san hô và rong biển đầy màu sắc, khu ăn uống lơ lửng bộ xương cá voi khổng lồ, v.v.
Bàn ghế ăn ở mỗi khu vực đều từ các loại ngọc trai nhiều màu sắc Baroque, hình tròn hảo. Khu vực lấy thức ăn ở giữa chiều dài một nghìn mét, rộng năm mét, đó bày biện đủ loại món ăn ngon, kết hợp với lá xanh và đá khô, tác động thị giác cực độ khiến mở rộng khẩu vị, thèm ăn dâng trào.
Khu lấy thức ăn như tổng cộng năm cái, trải dài khắp nhà hàng, đảm bảo khách hàng ở bất kỳ vị trí nào cũng thể lấy thức ăn gần nhất.
Sự kinh ngạc của Cảnh Văn Bân thể dùng lời để diễn tả.
Quá biến thái. Không thể nào, tuyệt đối thể nào.
Trong khi đó, vệ sĩ bên cạnh càng mất bình tĩnh, từng một giá trị mà bò vách nước khúc khích, phát tiếng sụt sụt.
Thang máy nước từ từ hạ xuống, khi chân họ chạm những viên gạch lát đầy phong cách dị quốc, sáu mặt vách nước mềm mại hòa dòng nước xung quanh, biến mất.
Cảnh Văn Bân trợn mắt, đưa tay bịt mũi và miệng vẫn thể cảm nhận cảm giác dòng nước lạnh lẽo xuyên qua kẽ ngón tay.
Sao ném trực tiếp xuống nước thế ! Muốn dìm c.h.ế.t ?!
Hắn ngước lên, thấy mặt biển vô cùng xa xăm lóe lên những tia sáng, còn thấy những thang máy nước khác đang tiến đến với tốc độ cực cao, ngày càng lớn võng mạc.
C.h.ế.t tiệt, da đầu Cảnh Văn Bân nổ tung, vội vàng đến bên cạnh nhân viên, khuôn mặt cực kỳ thiếu oxy vì kích động mà càng đỏ hơn. Đầu óc cũng hoạt động .
Ai thang máy xảy trục trặc gì , lỡ như nhận dạng , danh tiếng một đời của ... Nó thể nào đ.â.m c.h.ế.t nhân viên của chính chứ?
“Sếp, ông bịt miệng gì?” Vệ sĩ ngốc nghếch ngơ ngác . Sao sắp xỉu .
Bộ não sắp hôn mê của Cảnh Văn Bân đột nhiên tỉnh táo, khoan , chuyện gì cả? Chẳng lẽ Cảnh Văn Bân tuyệt đối thể thừa nhận là bản năng sinh lý thể kiểm soát hít thở của , đây là phẩm chất cao quý dám mạo hiểm dám thử của đang điều khiển cơ thể. Mũi mở , hít.
Oxy tươi ngọt xộc qua khoang mũi tràn phổi, hít thở khí một cách vội vã cho đến khi cảm thấy sống . Nhân viên đợi bên cạnh lên tiếng thúc giục.
Cảnh Văn Bân về phía tấm biển lớn ở cửa nhà hàng, “Nhà hàng buffet cao cấp.” Nếu là đây, nhất định sẽ chế giễu sự tự phụ của chủ quán, đúng là bày hai món dưa muối bánh bao mốc meo mà cũng dám mở quán. , tận mắt thấy những món ăn ngon quầy lấy thức ăn. Ngon hơn gấp vạn so với những gì thường ăn, thì còn lời nào để nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-378-tram-dau-tien.html.]
“Mời lên xe.” Nhân viên đợi một chiếc xe tham quan dài bằng san hô và vỏ sò. Cũng đúng, một nơi rộng lớn như , chỉ dựa đôi chân mà , đến bao giờ.
Không từ lúc nào, Cảnh Văn Bân bắt đầu tự thuyết phục , tìm lý do mà thể hiểu cho mỗi sự tồn tại kỳ diệu. Ví dụ như:
“Bình thường thôi, chiếc xe là chỗ đổ xăng, cua kẹp càng kéo xe cũng là điều nên .”
“Bình thường thôi, nơi thể chứa nhiều khách như , nhân viên phục vụ bổ sung thức ăn thì cưỡi cá heo chứ.”
“Cái cũng bình thường, hải mã sức bật , nạng và giá treo quần áo là thích hợp nhất .”
Đến cuối cùng, Cảnh Văn Bân cũng tự tẩy não gần như xong.
Khi ngang qua khu bếp mở, thấy đầu bếp đội mũ trắng mặt biểu cảm cầm con d.a.o lạnh lẽo, vung kỹ thuật thái tinh xảo. Những lát cá sống dày dặn và đàn hồi bày đĩa ăn tinh xảo, đặt thêm mù tạt thủ công, điểm xuyết lá bạc hà trang trí, giao cho nhân viên phục vụ mang đưa lên bàn ăn.
“Nhà hàng sử dụng nguyên liệu tươi ngon nhất, do đầu bếp năm đích chế biến, cố gắng hết sức tạo hương vị tuyệt vời đầu lưỡi cho quý khách.”
Cảnh Văn Bân lười những lời khách sáo sáo rỗng mòn tai, kinh ngạc bước về phía vài bước. Lúc , đầu ngón chân cảm thấy đau, như thể đá trúng vật cứng nào đó, cúi đầu , một rào chắn trong suốt xuất hiện xung quanh khu bếp, nơi chạm nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
Hắn dùng hai tay ấn lên, xung quanh lòng bàn tay cũng nổi lên những gợn sóng. Dòng chữ Cấm hiện lên.
Nhân viên tiến lên, “Xin đừng tiếp tục đến gần.”
“Được.” Hắn buông tay, dọc theo rào chắn phía .
Hắn thấy một quen. Vệ sĩ luôn lẽo đẽo theo cũng thấy, phát tiếng kinh ngạc liên hồi:
“Hừ, đó Lão Lục ?”
“Hắn thực sự c.h.ế.t.”
“Hắn đang gì , thật sự đang rửa bát .”
“Bát đĩa chất như núi thế , xong chắc c.h.ế.t mất thôi.”
Cảnh Văn Bân dừng , cong ngón tay gõ gõ, bên trong thấy . Vệ sĩ dòng nước kéo xuống đó lúc đang đeo tạp dề, hai tay cọ rửa trong bồn rửa siêu lớn, ngay cả bọt xà phòng bay lên đỉnh đầu cũng .
Chỉ thấy thành thạo cầm miếng bọt biển chà một vòng trong bát, rửa sạch dầu mỡ dính đó, lau thêm một vòng quanh mép ngoài, là thể ném chiếc bát sạch bồn rửa thứ hai.
Sự thật là, ngay cả khi thấy, cũng thể cảm nhận sự bất thường mắt.
“Tổng, Bân tổng!” Vệ sĩ lập tức nước mắt kích động như thấy cứu tinh, “Cứu với, sống bằng c.h.ế.t, ông thấy cái núi phía , họ bảo rửa hết chỗ đó, xem, bát đĩa chất cao ngất, còn dài hơn cả mạng sống của nữa.”
Người đàn ông , tay rửa bát, bồn rửa hai xả một , bồn rửa ba xả một , cuối cùng tất cả nhét tủ khử trùng bấm giờ khử trùng, còn lấy những chiếc đĩa khử trùng xếp ngay ngắn trong tủ chén.
Vẻ mặt vệ sĩ bên ngoài phức tạp, “Sao thấy vẻ hăng say thế nhỉ.”