Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 380: Bị Lừa Đá
Cập nhật lúc: 2025-11-19 13:01:41
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Những thứ rốt cuộc là cái gì?”
“Có họ đều ch.ó cắn, mắc bệnh dại ?”
Đôi vợ chồng mặc dép trong nhà chạy thục mạng , thỉnh thoảng đầu , nửa phần gan mật suýt bay .
Đó còn là con ?
Mặt c.ắ.n nát bươm lộ cả xương, một con mắt treo lủng lẳng cằm lắc lư, mà ghê tởm nôn.
Bịch.
Người bố chiếc ghế điêu khắc gỗ lê vàng đổ ngã vướng chân, bịch một tiếng sấp xuống đất, ôm lấy cẳng chân rên rỉ đau đớn.
“Mau dậy !” Người lập tức hét lên.
Cảnh Văn Bân đang xem qua camera cũng siết chặt nắm đấm.
“Mau dậy bố, zombie sắp đuổi tới !”
“Không , con , chân bố va gỗ, đau thấu tim.” Người bố vẫy tay bảo bà chạy nhanh, đối mặt với con quái vật dẫn đầu đang lao nhanh tới mà hét lớn: “Lão Vương, Lão Vương là đây mà! Ông nhận ? Hôm qua trả hết nửa năm lương cho ông, thiếu một xu nào.”
Lão Vương mặt vết sẹo to bằng miệng bát, lộ hàm răng be bét máu, con mắt treo lủng lẳng cằm lắc lư, đúng như trái tim ông đang loạn xạ.
“ còn bỏ bộ tiền chữa bệnh cho ông, tài trợ con ông học. Sau cuộc sống của ông đều lo hết, chỉ xin ông đừng c.ắ.n .”
Trong camera, bố một tay kéo cẳng chân cố gắng bò dậy khỏi mặt đất, một tay mò túi móc tiền , lo lắng sợ hãi những con quái vật ngày càng gần.
Tất cả đều là những nhân viên ăn lương của .
“Bố, bố còn nhảm gì nữa, bọn họ đều biến thành zombie , mau cầm đồ lên đ.á.n.h !”
Cảnh Văn Bân liên tục gào thét màn hình giám sát, trơ mắt lũ zombie lao tới như sói đói vồ mồi, mà bố vẫn đang cầu xin t.h.ả.m thiết.
Hắn tuyệt vọng nhắm mắt , thứ kết thúc .
“C.h.ế.t cho tao!”
Một tiếng gầm thét lớn kèm theo tiếng va chạm mạnh vang lên.
Cảnh Văn Bân mở mắt , chỉ thấy bố cuối cùng cũng tỉnh ngộ, cầm chiếc ghế vướng chân vung mạnh, trực tiếp vỡ đầu một con zombie.
“Làm lắm! là như thế!” Hắn nhảy dựng lên, nắm chặt nắm đ.ấ.m vung trong trung như thể đang đ.ấ.m con zombie ảo tưởng mặt.
Tiếng va chạm phát từ camera càng nhiều, nắm đ.ấ.m vung càng mạnh, zombie ảo g.i.ế.c càng nhiều.
lúc …
“A!”
Cảnh Văn Bân chợt tỉnh khỏi ảo giác, vội vàng đầu camera. Chỉ thấy bố một con zombie cao lớn đẩy ngã, hung hãn c.ắ.n một miếng mặt ông.
“Không!”
“Á!”
Tiếng kêu đau đớn t.h.ả.m thiết thu hút thêm nhiều zombie, há to miệng đầy m.á.u c.ắ.n các vị trí khác cơ thể bố. Máu tươi nhanh chóng thấm qua lớp vải cotton, mùi gỉ sắt nồng nặc khiến lũ zombie càng thêm hung hãn, c.ắ.n xé điên cuồng.
“Tránh mau. Lũ hạ đẳng khốn kiếp. Tao sẽ tìm luật sư. Tao sẽ cho chúng mày tù mọt gông. Tao sẽ… ọt ọt ọt…”
Một con zombie lõm nửa đầu đột nhiên c.ắ.n lấy miệng và lưỡi ông, giật mạnh đầu xé rách.
Cảnh Văn Bân ngây , run rẩy khắp , mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mặt, như mới nhận thức về sự tàn bạo của zombie.
Ghê, ghê gớm quá…
Ở tầng cùng của đám zombie đó, mơ hồ thấy một câu: “Con trai… mau…”
“Bố!” Cảnh Văn Bân hét lớn, nước mắt giàn giụa mặt.
Hắn cần xem tiếp, bố sẽ biến thành cái dạng gì, thấy quá nhiều trong phòng thí nghiệm .
Mẹ ?
Hắn chợt nghĩ đến, vội vã bò lên camera từng chút một tìm kiếm.
Cuối cùng, trong một phòng chứa đồ, thấy đang run rẩy co ro.
Cơ thể bà run như lá mùa thu, run rẩy đến một tấm gương ai dán lên, khuôn mặt xinh nhưng trắng bệch đầy hoảng loạn trong đó, khẽ mở đôi môi đỏ mọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-380-bi-lua-da.html.]
“Trắng quá, nếu đ.á.n.h thêm chút má hồng màu hồng nhạt chắc chắn sẽ tuyệt trần.”
Bà ưỡn thẳng lưng, kéo cổ áo lụa xuống một chút, để lộ bờ vai thơm, vẻ vô tội của mỹ nhân kinh hãi.
Bàn tay bên ngoài tấm gương sờ soạng khắp , “Điện thoại , cảnh tượng thế nhanh chóng chụp ảnh đăng kỷ niệm, nội dung sẽ là: Khổ nạn sẽ bao giờ buông tha một yêu đời #KhổTrongLạc #MỹNữTuyệtThế #...#TrợLýChínhThức.”
“Mẹ! Mẹ rốt cuộc đang gì !” Cảnh Văn Bân gào thét.
Bên ngoài zombie tới , còn bận tâm chụp ảnh đăng lên mạng xã hội ư?
Vài lượt thích thì ích gì?
“Đing đing đang.”
Hắn móc điện thoại . Mẫu cập nhật một video ngắn, nhấn xem.
“Cạn lời.”
Hắn lướt màn hình, mở camera , cởi áo chiếc giường nhỏ, ngón út tay trái vòng qua chọc mí mắt.
Cạch.
Lời chú thích: Anh ngủ , lông mi còn dài hơn cả của , tức.
Định giờ gửi nửa giờ.
Cảnh Văn Bân hài lòng cất điện thoại, như sẽ ai ở .
Điện thoại đổ chuông.
Lại cập nhật nữa ?
Hắn tùy tiện lướt qua, khi rõ, cả lập tức sững sờ.
[Đã gửi đến Binh Độ, nếu cần đón xin trả lời 1, nếu cần hủy xin trả lời TD]
111!
May mà quên , đầu tư nhiều quả nhiên uổng phí.
Bản kế hoạch đó sắp triển khai, , con trai sẽ đưa sống cuộc sống .
Ừm? Bà đang chuyện với ai?
Mẫu xinh của đang chằm chằm cánh cửa với vẻ mặt kinh hoàng, như thể thấy một âm thanh còn kinh khủng hơn cả việc zombie bao vây.
Ngoài cửa là ai?
Quét, xác nhận, hành lang nơi tiện tay tắt đèn khi chạy trốn tối đen như mực. Nếu tối thì camera thể chiếu rõ mặt , nhưng thật may, cuối con đường ánh sáng. Một vệt trắng sáng.
Hoàn thể rõ cửa là ai.
lúc đang bứt rứt ruột gan nghĩ hết những từng đắc tội, đèn đột nhiên sáng.
Trước ống kính là một màu trắng xóa, Cảnh Văn Bân sốt ruột c.h.ử.i rủa một hồi.
Đợi đến khi camera dần thích ứng, trong khung hình là nghĩ đến.
“Cảnh Diệc Mạch?! Sao thể ?!”
Âm thanh chói tai va chạm tùy tiện trong căn phòng chật hẹp, mang theo ác ý đầy rẫy đập mạnh màng nhĩ.
“Không sân bay đều bố trí nhiều ? Làm thể tránh tai mắt của những đó?!”
Đầu óc Cảnh Văn Bân như lừa đá, cảm thấy trời đất cuồng.
Người đàn ông trong camera cao và gầy trơ xương, đó như cột điện. Anh ngẩng đầu thẳng camera, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi d.a.o mài bén, đ.â.m mạnh cơ thể Cảnh Văn Bân.
Anh còn sống, tiêu , là đến để báo thù . Lúc chính lừa phòng thí nghiệm, bình thường châm chọc lạnh lùng, thỉnh thoảng thêm một vết thương nhỏ...
Cảnh Văn Bân ướt đẫm mồ hôi, như vớt từ nước lạnh.
Trong camera, vẻ mặt của cũng khá hơn là bao.
Cảnh Diệc Mạch quả nhiên là đến tìm .
“Xem bà rõ gì với , và bà còn ngầm cho phép.” Cảnh Diệc Mạch cúi mắt, dùng giọng khàn khàn , “Như , sẽ cần bận tâm đến sự lên án từ lương tâm nữa.”