Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 387: Lặng Lẽ
Cập nhật lúc: 2025-11-19 13:22:55
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
May mắn là cả hai quên mục đích mời cô đến ăn, trong lúc trò chuyện tìm cơ hội thích hợp để .
“Mỗi cần nhập bao nhiêu?”
Hạ Ngôn khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, trầm ngâm. Muốn nhập hàng từ cô để phân phát tài nguyên cho các căn cứ quyền? Cũng là thể, chỉ là... cô nhớ lầm là từng giao dịch thông tin các căn cứ với Trử Vạn Phu mà?
Ừm, chắc chắn là do quá nhiều việc nên cô quên mất .
Trử Vạn Phu nâng chén , nhấp một ngụm nhỏ. Những chuyện đó ông thể xen nữa, một uống yên lặng cũng tệ.
Tổng giám đốc Thẩm giơ lên một con .
“Tám nghìn thùng?”
“Không, tám mươi vạn thùng.” Và thể vẫn đủ.
“...”
Hạ Ngôn lắc đầu, “E rằng thể, quá nhiều.”
Tổng giám đốc Thẩm : “Tám mươi vạn thùng vật tư thì nhiều, nhưng dù cơ cũng lớn, chia cho các căn cứ, mỗi nơi cũng nhận bao nhiêu.”
Hạ Ngôn thắc mắc: “Vậy họ sống sót bằng cách nào?”
Vì tiêu thụ nhiều vật tư như , là tổng lãnh đạo, Tổng giám đốc Thẩm cân bằng việc phân phối vật tư như thế nào? Ngoài việc cô Căn cứ Sơn Lĩnh sẽ tiêu diệt thú đột biến vận chuyển lên Thượng Kinh ba mùa, chẳng lẽ các căn cứ còn cũng con đường sinh tồn riêng?
Tổng giám đốc Thẩm thở dài, quyết tâm : “Thật giấu gì, nguồn vật tư của chúng năm. Thứ nhất là thú đột biến thanh lọc nguồn lực chính, thứ hai là dị nhân hệ thực phẩm bảo vệ trong các căn cứ, thứ ba là hoa quả trồng trong các phòng nuôi cấy lớn nhỏ, thành thật mà , sản lượng thấp nhất, thứ tư là vật tư tìm kiếm , thứ năm...”
Ông dừng một chút, sắp xếp ngôn ngữ, đối diện với ánh mắt tò mò của Hạ Ngôn và tiếp tục: “Trao đổi vật tư với các căn cứ khác.”
Các căn cứ khác? Còn căn cứ nào dùng lương thực quan trọng nhất để trao đổi chứ?
Hạ Ngôn hiểu và hỏi .
Tổng giám đốc Thẩm ho khan, dùng ánh mắt hỏi Trử Vạn Phu, ý rằng cô bình thường cũng hỏi kỹ ?
Trử Vạn Phu đáp bằng ánh mắt, ý rằng thỉnh thoảng.
Tổng giám đốc Thẩm uống , “Sẽ thôi, ăn thịt nhiều cũng ngấy, rau tươi độc hiếm hơn thịt, ưa chuộng tại Hội Chợ Công Dịch. Hội Chợ Công Dịch là một sàn giao dịch lớn do chúng tổ chức, bất kỳ ai cũng thể tham gia.”
Hạ Ngôn hiểu.
với thiết lập kỳ quặc của việc nhập hàng siêu thị, cô thể đảm bảo rằng cô sẵn món hàng mà ông .
Với tinh thần bỏ qua bất kỳ công việc kinh doanh tự tìm đến nào, cô : “Thế , Tổng giám đốc Thẩm, đảo của một siêu thị, nếu thuận tiện thì qua đó xem thử? Quyết định tại chỗ, nếu hàng, sẽ bán cho ông, ?”
“Có thời gian!” Tổng giám đốc Thẩm vội vàng gật đầu.
Còn hơn là mua gì cả, thử hỏi đời còn ai dám câu quyết định tại chỗ? Chỉ cô mà thôi. Tổng giám đốc Thẩm ha hả, ngửa cổ uống cạn chén trong ly.
Ngồi thang máy nước trở đại sảnh tầng một, bước khỏi cửa, mùi tanh của biển xộc mặt, phân định rõ ràng ranh giới giữa đáy biển và mặt biển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-387-lang-le.html.]
“Cứ cảm giác như trải qua một giấc mơ...” Các khách hàng đang xổm phơi nắng ở cửa cảm thán.
Có chỉ tay mặt biển, “Mặt biển sóng gió cuộn trào, biển nhà hàng buffet, quá đỉnh, quá lạ!”
Một vệt đỏ lướt qua khóe mắt, bật dậy.
“Hì hì, Bà Chủ Hạ.”
Một nhóm ba ngang qua , ai để ý.
Ba chữ Bà Chủ Hạ nhanh chóng bay , những khách hàng mới đang nghỉ mát bóng cây chậm chạp ngẩng đầu lên, , dậy, xoắn vặn mép quần áo sờn rách, đôi môi khô nẻ bong tróc c.ắ.n đến trắng bệch, lo lắng do dự lê bước tiến gần.
Bà chủ Hạ rực rỡ...
Nhà hàng mà đại lão cấp cao mới tư cách ăn... Thẻ tích điểm còn một xu... Ngay cả những sống sót ở đây cũng sống hơn họ...
Đôi mắt vô hồn và trống rỗng, áp lực thấy hy vọng đè nén, bước chân lê lết thể hiện sự sa sút và tuyệt vọng vì thể sống hồn dù cố gắng hết sức.
Hạ Ngôn dừng bước, cách họ một mét. Khoảng cách gần, gần đến mức cô cần cố gắng hít thở cũng thể ngửi thấy mùi hỗn tạp của lâu ngày tắm và mồ hôi nóng bức giao thoa.
Cô ấn tượng đôi chút về những , họ hẳn là những đàn ông mà cô Trửng phạt đến c.h.ế.t đ.á.n.h đập. Dưới sự triệu tập phân biệt đối tượng, đương nhiên sẽ xuất hiện những khách hàng đến thử vận may nhưng thực chất nhiều tinh hạch trong tay.
Hạ Ngôn nhận sự gượng gạo, bất an, bồn chồn và sợ hãi của họ, cô cố gắng trông thiện hơn, giọng điệu cũng cố gắng nhẹ nhàng: “Mọi chuyện gì ?”
ngờ chỉ một câu đơn giản, mắt nhóm bỗng đỏ hoe, đầu gối mềm nhũn trượt xuống, “bịch” một tiếng ngã lăn đất, lóc cầu xin:
“Bà Chủ Hạ, cầu xin cô đừng đuổi chúng về, hãy cứu chúng .”
Hạ Ngôn giật , vội vàng tiến lên đỡ: “Mọi dậy chuyện, đầu gối vàng, thể dễ dàng quỳ xuống!”
“Bà Chủ Hạ,” một phụ nữ gầy đến tiều tụy nắm lấy cánh tay cô, đôi mắt to tròn đầy cầu xin, “Chúng thực sự hết đường , nếu trở về sẽ đám đó ngược đãi đến c.h.ế.t, việc đến c.h.ế.t!”
Như để chứng minh lời , cô vén chiếc áo gần như che thể, giơ hai cánh tay đầy vết thâm tím đen sẫm mặt cô, chỉ lung tung những vết thương chằng chịt .
“Không chỉ , còn cô .”
Cô kéo mạnh phụ nữ bên cạnh, bới mái tóc đông cứng thành từng lọn của cô một cách vội vàng, để lộ những vết sẹo dày cộp đóng vảy bên . Chắc chắn rằng Hạ Ngôn thấy, sợ cô sẽ mất kiên nhẫn bỏ , cô tận dụng từng giây phút cô còn ở , vội vã ấn đầu cô xuống, kéo cổ áo . Vải áo vai dính chặt vết thương, kéo mạnh hành động thô bạo.
Người phụ nữ bên đau đến hít ngược một , nhưng yên lặng quỳ gối.
“Cô vết thương vai cô xem, tất cả đều là do cày bừa mà đấy. Cô cục thịt thối xem, sắp thấy cả xương , cầu xin cô, Bà Chủ Hạ, cầu xin cô cứu chúng ,” phụ nữ kêu, dùng đầu gối cọ xát bò về phía , chắp hai tay , “độp, độp, độp” dập đầu xuống đất, chỉ vài cái trán sưng lên một cục lớn.
Người phụ nữ với đôi vai m.á.u me be bét ngẩng đầu lên, dùng giọng trống rỗng : “Không chỉ , đều sắp tra tấn đến c.h.ế.t .”
Vừa dứt lời, từ bốn phương tám hướng đều bắt đầu cởi cúc áo, x.é to.ạc vải vai, để lộ những vết sẹo lớn nhỏ chằng chịt cơ thể gầy guộc.
Họ , kêu cứu nhiều , mỗi đều đ.á.n.h đập nghiêm trọng hơn, mất hết sức lực để giãy giụa, lẽ trong đôi mắt đen như mực còn lộ một ý niệm giải thoát.
lúc , họ chỉ lặng lẽ cô.