Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 388: Quay Về

Cập nhật lúc: 2025-11-19 13:22:56
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi thấy đàn ông phụ trách trông coi họ Bà Chủ Hạ dễ dàng g.i.ế.c c.h.ế.t, phản ứng thực tế đầu tiên của họ là cảm thấy thỏa mãn vì kẻ thù c.h.ế.t ngay mắt. kịp nảy sinh ý nghĩ giải cứu, họ thấy đầu bên cạnh lẩm bẩm c.h.ử.i rủa những sống sót quyền ông :

 

“Tụi mày đừng gây chuyện cho tao, ngoan ngoãn ở yên đó, chờ về sẽ cho chúng mày gặp . Nếu lời, hừ, chúng sẽ bán , rơi tay kẻ nào thì tùy mệnh.”

 

“...B, .”

 

Người đầu liếc nơi , cảnh báo thứ hai: “Tránh xa chúng nó , từng đứa từng đứa phản trời . Vẫn là nắm thóp, nếu , hừ hừ.”

 

Tiếng bước chân ma sát rời từ bốn phía vang lên, tạo một vùng chân xung quanh. Không ai gần, tránh xa như thể tránh né tai ương. Họ như những rác rưởi tầng đáy vứt bỏ. Dường như ngay cả việc cùng vị trí với họ cũng khiến cảm thấy ghê tởm.

 

, một đàn ông chút địa vị những kẻ rác rưởi mà ông thể tùy ý đ.á.n.h đập g.i.ế.c c.h.ế.t. Dù họ g.i.ế.c, thì cũng là vì lời cầu cứu của họ mà bà chủ g.i.ế.c.

 

tại họ tránh xa những kẻ đủ điều ác, mà đổ hết tội lên đầu những buộc chịu đựng nỗi khổ do con gây ?

 

Họ hiểu, bởi vì họ là quả hồng mềm, là cửa sổ vỡ, ai thấy cũng ném một viên đá.

 

Thật là một logic buồn , nhưng đó là hành động bản năng cần suy nghĩ của những .

 

Tuyệt vời, họ hiểu thêm một đạo lý.

 

Và một đạo lý khác đổi bằng m.á.u và nước mắt: kêu đau khi đ.á.n.h là vô dụng, ai quan tâm bạn đau , cũng sẽ vì bạn đau mà dừng tay, mà sẽ vì bạn kêu mà đ.á.n.h nặng hơn.

 

Họ ngẩng đầu lên, chiếc cổ thanh mảnh trắng trẻo nhưng vẫn dễ gãy. Ngay cả bản họ cũng , sâu trong đôi mắt về phía Hạ Ngôn chứa đầy khát khao sống.

 

“Mấy Bé Gấu con, đây nhanh.” Hạ Ngôn ngẩng đầu thấy những chú gấu con đang giữa giỏ hoa, thầm hô trợ giúp đến đúng lúc.

 

“Đến đây.”

 

Các chú gấu con nhảy xuống, nhảy chạy đến bên cạnh, dùng bàn chân nhỏ dễ dàng đỡ khách hàng dậy.

 

“Mau rót nước cho khách uống.” Cô .

 

“Không, , nước quý giá lắm, chúng chỉ cầu xin cô đừng đuổi chúng thôi.”

 

Nghe thấy cho nước uống, cả nhóm mặt mày tái mét vì sợ hãi, như thể thấy dã thú hung dữ, lùi vài bước.

 

Hạ Ngôn hỏi: “Sao ?”

 

Họ im lặng, bao phủ một nỗi buồn sâu sắc.

 

Gấu con khuân đến một thùng nước lớn, lấy cốc giấy dùng một hứng đầy nước và đưa tới.

 

“Mau uống , nước sạch đấy.”

 

Môi nứt nẻ hết , còn uống ?

 

Gấu con đưa thêm tay cô , nhưng ngờ cô xòe bàn tay , cốc giấy rơi xuống đất, nước “xoẹt” một tiếng văng tung tóe, thấm thành màu nâu nền đất.

 

Người phụ nữ lập tức hoảng loạn bò xuống định thu nước cốc, nhưng nước đổ đất , thu ?

 

Hạ Ngôn nhíu mày, tiến lên dùng sức kéo cánh tay cô : “Cô đang lo lắng điều gì? Lẽ nào cô nghĩ uống nước xong sẽ bán cô ?”

 

Người phụ nữ lộ vẻ mặt u ám tuyệt vọng như thể trúng.

 

Hạ Ngôn kinh ngạc: “Cô thực sự nghĩ như ? Các vị cũng nghĩ ?”

 

Những còn im lặng, cái đầu cúi xuống thể hiện sự đồng tình.

 

Ban đầu chính vì một miếng ăn, miếng uống mà họ mắc bẫy, vì mỗi ăn no mà buôn bán qua , trải qua vài chuyển tay, sống những ngày cầu sinh , cầu c.h.ế.t xong...

 

cần dùng cách để giàu ? hỏi các vị, là ai.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-388-quay-ve.html.]

“...”

 

là Bà Chủ Hạ. mở một khách sạn, ba nhà hàng, một siêu thị nấy, còn hơn hai mươi biệt thự tư nhân. thiếu gì?”

 

Hạ Ngôn thở : “Các vị cần cầu xin . Việc về là do các vị tự quyết định. Nếu các vị cảm thấy bên , hoặc là thuê khách sạn ở, hoặc là”

 

Trử Vạn Phu, lùi một bước để thấy : “trực tiếp tìm Trử tư lệnh, căn cứ do quản lý.”

 

Cô phớt lờ Tổng giám đốc Thẩm bên cạnh, ánh mắt trần trụi khinh thường Trử Vạn Phu: Cũng đến lúc tay chứ? Xem kịch mà lòng thấy bình yên ghê.

 

Ở khách sạn cần tốn tích điểm, những bình thường thể chạm tinh hạch. Nếu , họ tranh thủ nạp thẻ, thể đói đến mức ?

 

Trử Vạn Phu ngượng ngùng ho vài tiếng. Ngẩng đầu thấy một nhân viên trong căn cứ đang ăn cơm hộp, vẫy tay gọi .

 

“Hoan nghênh gia nhập căn cứ.” Anh ngắn gọn, trực tiếp, một lời thừa thãi. “Đăng ký thông tin cho họ, phân nhà ở theo quy trình bình thường.”

 

“Đã rõ.”

 

Nhân viên vội vàng ăn hết cơm, lau miệng, lấy sổ việc mang theo bên , rút bút đến mặt họ: “Cô tên gì, dị năng ...”

 

Có lẽ việc diễn quá nhanh chóng, những chút ngơ ngác, chìm đắm trong cảm xúc buồn bã thể dứt . Không ngờ trong chớp mắt thực sự lên bờ, ngơ ngẩn, hỏi gì đáp nấy.

 

Mắt ngừng Hạ Ngôn và Trử Vạn Phu, cảm giác như ngọn núi nặng nề đè ép và hành hạ họ suốt bao năm trời bỗng ai đó thổi bay , khiến họ lúng túng.

 

Hóa chuyện tưởng chừng khó khăn tột cùng đối với họ, đối với năng lực chỉ là một câu .

 

Nhóm khác đang xổm bóng cây từ từ dậy, há hốc miệng, tròn xoe, đầy khó tin.

 

“Họ căn cứ ở đây...”

 

“Chúng thể ...?”

 

“Không giống , nếu chúng , những còn ở bên sẽ ? Ở là sẽ bao giờ gặp nữa.”

 

, dù về, ngày nào đó bán riêng rẽ, lúc đó tìm ở ?”

 

“Thế, ôi, , chẳng gì cả.”

 

Hạ Ngôn chú ý đến họ: “Các vị đến đăng ký thông tin ?”

 

“Bà chủ hỏi chúng kìa, đây?”

 

“Nếu để ông , chúng sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t.”

 

đăng ký!”

 

Một đột nhiên dậy, giơ cao tay. Cảm thấy đang kéo ống quần, cúi đầu, ánh mắt lóe lên sự điên cuồng.

 

“Quay về cũng là c.h.ế.t, về!”

 

“Mày điên , thế mày thì ? Bà sẽ tra tấn đến c.h.ế.t đấy, mau bỏ tay xuống, nhân lúc ông ngoài thì xổm xuống .”

 

“Không, về. Mẹ , sắp c.h.ế.t đói . Bà sẽ hiểu cho , bà còn mong thoát khỏi nơi đó sống một cuộc đời yên . lời ...”

 

Anh lẩm bẩm buông tay đang bám víu , sải bước lớn về phía nhân viên. Nhìn môi trường sạch sẽ, ngăn nắp và an ở đây, nghĩ đến cần việc cật lực ngày đêm, cần đ.á.n.h mà vẫn ăn no, kích động đến run rẩy.

 

“Không thể để ! Thiếu là tất cả chúng đều tiêu đời!”

 

Một tiếng gầm lớn bất ngờ vang lên giữa đám đông, sự sợ hãi, cố chấp và cơn giận dữ vì bỏ rơi hòa quyện , lập tức lan tỏa.

 

Người đàn ông co chân chạy, giọng hét lên cao vút và đầy kinh hoàng: “ tự nguyện gia nhập căn cứ! tên là xx...”

 

 

Loading...