Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 390: Phong Cảnh

Cập nhật lúc: 2025-11-19 13:22:58
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lần đầu tiên của Tổng giám đốc Thẩm, cứ thế dâng hiến cho một lạ. May mà giờ ông gầy nhiều, nếu với gian yên xe nhỏ như thế , đây ông chen cũng lọt.

 

Hai bàn chân ông đặt ở phần bàn đạp phía , hai tay lúng túng đặt ở , chỉ thể đặt đùi. Ông nghiêng đầu, ngắm phong cảnh di chuyển chậm rãi, mặc cho gió biển thổi bay sự ngượng ngùng khuôn mặt.

 

Thật thể ngờ một ngày ông xe điện. Nếu để phu nhân ở nhà , chẳng sẽ trêu chọc một phen ?

 

Nói cũng , nơi mỹ vị của thời bình, sự yên bình hiếm trong thời mạt thế, quả thực là thiên đường. Lần cơ hội, ông thể dẫn phu nhân đến trải nghiệm thử.

 

Đáng tiếc, còn... , hôm nay ông thấy bà, vẫn là bộ dạng trong ký ức...

 

Ông hồi tưởng cảnh tượng lúc ăn cơm, khỏi giật đồng thời cảm thấy xót xa cay đắng.

 

“Thực , điểm cao cấp của Nhà hàng Cao cấp chỉ ở những món ăn tinh tế.”

 

Hạ Ngôn nhẹ nhàng đặt đũa xuống, lau khóe miệng họ, cong ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Một chùm sáng hướng xuống bật sáng ngay phía bàn ăn, những điểm sáng đậm màu hội tụ, dần dần hiện hàng chục lựa chọn.

 

[Chọn Cảnh Quan Khi Dùng Bữa: 1 Rừng tre. 2 Đại dương. 3 Bầu trời . 4 Tầng mây. 5 Vách đá dựng ...]

 

“Hai vị thể thử.” Cô .

 

Trử Vạn Phu và Tổng giám đốc Thẩm , đưa tay chọn Tầng mây.

 

Sau khi xác nhận, chùm sáng lập tức tản , bao phủ ba . Giây tiếp theo, cảnh tượng mắt đổi. Dưới chân truyền đến cảm giác mềm Mạch bồng bềnh. Cúi đầu , kinh ngạc phát hiện đó chính là một đám mây trắng.

 

Diện tích bằng cái bàn bóng bàn, rìa mây như gió thổi tan tụ . Ngẩng đầu lên, đĩa tròn vàng rực chói lọi treo trời. Nhìn xung quanh, vô đám mây hình dạng khác đang từ từ trôi. Bên chúng, thành phố tan hoang nhỏ như những miếng ghép hình, núi cao đồng xanh giống như đồ trang trí trong sa bàn.

 

“Chuyện , sẽ thực sự bay lên trời chứ?”

 

Hạ Ngôn lắc ngón tay. “Đương nhiên . Các vị một kỹ thuật gọi là VR, cái cũng gần giống như thế.”

 

Trử Vạn Phu khổ. “VR tạm thời thể việc ăn uống trong cảnh đó.”

 

“Thử cảnh tiếp theo .”

 

Tổng giám đốc Thẩm đưa tay chọn mục Bầu trời .

 

Ánh sáng mắt tối sầm , một luồng lạnh ập đến khiến nổi da gà. Giá nến lớn bàn ăn sáng lên, ánh sáng vàng dịu mang cảm giác ấm áp.

 

Lúc , xung quanh họ là vô tận, tạo cảm giác sắp rơi xuống tứ phía. Ghế và bàn ăn bày đầy mỹ vị đều lơ lửng trong hư vô, khiến thiếu cảm giác an .

 

Đợi mắt thích nghi với bóng tối, từng chùm rực rỡ lan tỏa khắp gian, các màu sắc nở rộ như những bông hoa đua khoe sắc. Không khỏi cảm thán sự rộng lớn của biển , sự rực rỡ của ánh sáng.

 

Đi bộ trong gian là gì chứ, giờ họ đang ăn uống trong gian!

 

Hai Hạ Ngôn đối diện với vẻ mặt hưng phấn khó tả. Đây là cảnh tượng mà VR thể tạo ?

 

À?

 

Ngay cả những thiên thạch mà gian thực sẽ nhiều như cũng mô phỏng? Nhìn hành tinh màu xanh lam chiếm trọn tầm bên trái, cả chịu một cú sốc mãnh liệt.

 

Hành tinh thực sự sinh vật sống tồn tại ? Một hành tinh như , nhưng con sống đó đang chịu đựng t.h.ả.m họa diệt vong?

 

Một sự cô đơn c.h.ế.t thể chống đỡ dâng lên trong lòng.

 

Chuyện , ăn một bữa cơm mà còn ăn cảm xúc buồn bã nữa.

 

Thấy hai vẻ mặt ảm đạm, bao trùm khí chất tuyệt vọng, Hạ Ngôn vội vàng mở lời:

 

“Thực còn những cảnh khác, chắc hẳn hai vị sẽ thích. Nhìn về phía xem.”

 

Tổng giám đốc Thẩm vẻ mặt chán chường tùy ý lướt qua. Nhìn thấy lựa chọn cuối cùng, mắt ông mở to đột ngột.

 

[23, Người Yêu Thương Nhất]

 

Trử Vạn Phu cũng sững sờ, giây tiếp theo ánh mắt bùng lên tia sáng quyến rũ.

 

“Mục Người Yêu Thương Nhất ý nghĩa là gì?”

 

“Thử .” Hạ Ngôn bình tĩnh .

 

Ngón tay kịp chờ đợi mà nhấn , đầu tiên cả hai kỳ vọng đến mức nỡ chớp mắt. Thấy mỗi bên đều xuất hiện thêm một chiếc ghế, bàn ăn cũng tăng thêm hai bộ d.a.o nĩa, đồng thời cảnh tượng cả hai thấy trở nên khác biệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-390-phong-canh.html.]

 

Trước mặt Tổng giám đốc Thẩm biến thành căn nhà nhỏ sâu thẳm trong ký ức, căn phòng lớn nhưng dọn dẹp sạch sẽ, chiếc TV đen trắng mà ông từng yêu thích nhất phủ bằng một tấm vải trắng thêu hoa, giỏ kim chỉ đặt bên cạnh, một chiếc quần len màu đỏ đang đan dở đặt ga trải giường kẻ caro xanh. Tất cả những điều từng xuất hiện vô trong tâm trí ông những đêm khuya.

 

Tiếng xào nấu ngoài cửa dừng , tiếng bước chân dần tiến đến gần. Ông kìm căng thẳng, nhung nhớ sợ hãi sắp xuất hiện là bà.

 

“Két.”

 

“Con trai, ngây đó gì, mau rửa tay ăn cơm thôi.”

 

Giọng quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, là ông qua đời sớm, là già từng hưởng phúc.

 

“Mẹ!”

 

...

 

Trử Vạn Phu thấy đang một chiếc ghế dài, đèn đường cách đó xa lúc sáng lúc tắt khiến con đường nhỏ càng thêm tăm tối.

 

chắc sắp đến .

 

Đang suy nghĩ, tiếng giày cao gót nhỏ gõ nền gạch như như truyền đến.

 

Vẫn thận trọng như .

 

Chẳng mấy chốc, một cô gái tuổi xuân thì đeo cặp sách lớn chậm rãi bước tới. Khoảnh khắc thấy ông, nụ rạng rỡ nở môi, bước chân chần chừ cũng nhanh hơn.

 

“Tiểu Vạn Vạn, đến ~”

 

Trử Vạn Phu khuôn mặt duyên dáng, nhếch miệng, “Ừm, sợ ?”

 

“Không sợ, em ở đây.”

 

Trử Vạn Phu hành động tự nhiên tháo cặp sách của cô xuống, khoác cánh tay, để cô bên tay .

 

“Hôm nay mệt .”

 

“Mệt~”

 

Nghe ông xổm xuống, “Lên , cõng em.”

 

Cô gái khúc khích , hề khách sáo nhảy lên, hai tay ôm lấy cổ ông, tiếp tục :

 

“Hôm nay cân nặng em tăng một cân, cô giáo bảo em giảm cân, còn em nhảy lên trông như một con thiên nga béo, xem em giống ?”

 

Cô gái kéo tai Trử Vạn Phu, áp sát , kèm theo một chút đe dọa nhỏ.

 

Hương thơm cùng ấm phả tai, thổi bay những sợi lông tơ nhỏ, nhột. Trử Vạn Phu đổi sắc mặt nhích lên một chút, nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô .

 

“Không giống.”

 

Ông bổ sung: “Giống thiên nga trắng duyên dáng.”

 

Cô thiên nga nhỏ nhảy múa trong tim ông, mãi mãi xoay tròn.

 

Cô gái khúc khích vui vẻ, giọng như những chiếc chuông reo, khiến lòng ông đau xót.

 

“Anh quá, em mời ăn cơm~”

 

Trử Vạn Phu khựng , ngẩng đầu thấy Hạ Ngôn đang mỉm nhàn nhạt bên bàn ăn, trong bối cảnh ánh sáng dịu nhẹ phía .

 

Ông quên mất ...

 

Tổng giám đốc Thẩm rửa tay xong, định dùng khăn lau tay, nghĩ đến điều gì đó, cố ý quẹt quần áo, để vết ẩm ướt. Chắc sắp mắng ông .

 

Ông .

 

Vừa bước một bước, cảnh tượng đổi. Mẹ ông đang bên bàn ăn sang trọng, vẻ mặt mong chờ ông.

 

Ánh mắt ông lướt qua Hạ Ngôn, lướt qua ba bộ bát đũa, lướt qua những món ăn tinh tế do nhà hàng chế biến.

 

Ài, cuối cùng vẫn ăn miếng rau đó.

 

 

Loading...