Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 393: Anh Trai
Cập nhật lúc: 2025-11-19 13:23:01
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảnh Văn Bân mặc bộ đồ ngủ sọc, mắt nhặm nhèm ôm gối, mắt trợn tròn đột ngột, kêu lên quái dị:
“Sao cô ở nhà ?”
Hạ Ngôn lắc ngón tay, “Bân tổng đúng là quý nhân quên, thời gian phạt hôm qua vẫn kết thúc, tiếp tục vất vả rửa chén .”
“…”
“À, cảm ơn Bân tổng tặng quà khai trương, nhận .”
Hạ Ngôn vẫy tay, Cảnh Văn Bân và vệ sĩ oan gia của cùng biến mất tại chỗ, cuối cùng cũng cảm nhận tốc độ rơi kinh hồn bạt vía.
Quay bồn rửa chén như ác mộng, Cảnh Văn Bân dụi mắt, vô cùng nghi ngờ vẫn đang mơ.
“Không hôm qua kết thúc ?!” Anh gào thét .
“Bân tổng,” giọng rụt rè của vệ sĩ vang lên bên cạnh, “ đầu hiển thị thời gian còn bốn tiếng...”
Anh đầu , thấy đầu đối phương treo một đồng hồ đếm ngược – 03:10:45.
lúc , một bóng quen thuộc xuất hiện tấm chắn bảo vệ.
Cảnh Văn Bân cứng ngắc đầu, về phía đến.
Cảnh Dịch Mạch gắp một miếng sườn cừu thì là béo gầy xen kẽ, từ từ xé , nhai kỹ nuốt chậm, ánh mắt dán chặt .
“Anh thể c.h.ế.t ở chỗ khác mà ăn cơm ?” Cảnh Văn Bân nghiến răng nghiến lợi.
Cảnh Dịch Mạch phớt lờ, đặt chiếc đĩa dính nước sốt xe đẩy.
“Anh tặng gì cho bà chủ Hạ?”
“Mắc mớ gì đến .”
Cảnh Văn Bân trợn mắt, khí chất công t.ử bột ngỗ ngược lộ rõ. Anh chợt nghĩ điều gì đó, đ.á.n.h giá từ xuống , chậm rãi :
“Nói cũng , hình như hai quen .”
Cảnh Dịch Mạch ngốc, đương nhiên chỉ đến bà chủ Hạ, mà là nhắm nguồn gốc của ống chất lỏng .
Cảnh Văn Bân áp sát tấm chắn bảo vệ, giọng điệu tà ác: “Hắn tên gì nhỉ? Hình như họ Trần.”
Trần Cú Thanh!
Trong đầu chỉ hiện lên cái tên đó. Hắn trốn thoát ?
Cảnh Văn Bân chằm chằm biểu cảm của , thỏa mãn ngửa đầu lớn.
“Haha, ngay hai quen mà! Anh tưởng thực sự trốn thoát ? Ngây thơ, quá ngây thơ !”
Cảnh Dịch Mạch khẳng định chắc nịch: “Hắn thể về.”
Trần Cú Thanh cũng căm ghét nơi đó như . Lúc phóng hỏa cũng là cùng đốt. Làm thể về.
Cảnh Văn Bân lau nước mắt nơi khóe mắt, hề che giấu sự ác ý khi xem kịch, châm chọc:
“Anh , vẫn ngây thơ như , lẽ nào cho tại đó ?”
Thấy vẻ mặt mơ hồ, Cảnh Văn Bân kìm lớn:
“Hắn đưa trở về đó.”
Cảnh Dịch Mạch lùi một bước, “Không thể nào!”
Cảnh Văn Bân thổi bay bọt mép nơi miệng, sự ác độc khi xem kịch hề che giấu, chế giễu:
“Anh rốt cuộc hiểu cái gọi là nhân tính , gia đình tái hôn khuyên con trai đừng phản kháng, ngoan ngoãn chờ c.h.ế.t, tại thể đưa trở phòng thí nghiệm? Mười vạn đô dễ kiếm như haha.”
Thần kinh Cảnh Dịch Mạch giật mạnh, ánh mắt hung tợn, tiến lên áp trán tấm chắn bảo vệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-393-anh-trai.html.]
“Cảnh Văn Bân, sớm muộn gì cũng c.h.ế.t tay .”
Cảnh Văn Bân lạnh, “ chờ.”
“Bà Chủ Hạ.”
Hạ Ngôn đầu , là Trử Vạn Phu. Ông lành lặn , thương.
“Nhiệm vụ thành hết ?”
“Tám mươi phần trăm, ba thương nặng chịu nổi mà .” Trử Vạn Phu chứng kiến quá nhiều cái c.h.ế.t, nội tâm sự biến động lớn. Ông nhớ đến mục đích , “Đến bàn một hợp tác?”
Hạ Ngôn : “Nội dung.”
Trử Vạn Phu : “Sau những sống sót thiếu tinh hạch chỗ ở thì giao cho , thù lao chính là chờ họ tinh hạch sẽ bắt buộc thẻ tích điểm.”
Trử Vạn Phu cần , Hạ Ngôn cần tích điểm, nhất trí ngay lập tức.
Hạ Ngôn suy nghĩ : “Sau mỗi ngày cử một đội đến, nếu khách hàng triệu tập đến tự nguyện gia nhập, các chịu trách nhiệm dẫn họ .”
Trử Vạn Phu thành vấn đề.
Hạ Ngôn về biệt thự tư nhân gần đó, mở bảng điều khiển xem các đơn đặt hàng đó. Theo thứ tự thứ tự, cô bắt đầu chuẩn vật tư: mì ăn liền * 1000 thùng, lạp xưởng * 5000 gói, bột mì 50kg * 2000 bao, thịt heo 5000kg...
Hạ Ngôn cảm thán may mà phân chia chi tiết khẩu vị, nếu cô nhập hàng sẽ phiền phức.
Hàng hóa thêm giỏ hàng, khi xác nhận thứ hai, cô nhấp thanh toán, hàng hóa lập tức lấp đầy một ô trong hệ thống. Cô đặt tên ở phía , ghi rõ tên căn cứ, nếu trùng lặp thì thêm tên trại trưởng.
Đơn hàng hôm qua nhiều, chỉ hơn bốn mươi đơn, cộng thêm lượng đều là nguyên, loại mua cũng tương tự , xử lý chỉ mất hai giờ. Sau đơn hàng nhiều hơn, cô thể sửa đổi cài đặt, nhưng hiện tại, cô vẫn thích quá trình mua sắm.
Chạy về đại sảnh xách giỏ trái cây, máy định giá vạn vật và máy thẻ đơn giản, Hạ Ngôn lái chiếc xe điện màu vàng nhỏ chỉ mới dùng một .
“Gấu con, đây, trông cửa hàng cho nhé.”
Thực cô vẫn hào hứng, bề ngoài là việc, thực chất là chơi.
Gấu con đưa tay , “Bảo trọng dọc đường.”
Hạ Ngôn mở Đơn hàng hai, nhấp xác nhận giao hàng. Chỉ thấy mắt dần xuất hiện cổng dịch chuyển màu trắng sữa, ngừng xoay trong. Cô đeo khẩu trang và mũ chống nắng, tay vặn ga, lái .
Mặt bên —
Gần giữa trưa, cư dân của Căn cứ Nhất Sơn đồng loạt mặt đất cửa trại trưởng, chịu đựng ánh mặt trời gay gắt đầu, miệng phát tiếng rên rỉ đứt quãng.
“Ôi chao, ruột gan sắp xoắn cả .”
“Tinh hạch giao hết , đồ ăn còn phát, trại trưởng lừa chúng ?”
“Ông hôm nay sẽ phát vật tư, đồ , một cọng lông cũng thấy, ê, đừng đè chân , tê hết cả .”
Cửa khóa chặt, vài bên trong lo lắng , như lửa đốt đít, lúc nào chịu dừng.
“Đi, bảo chúng nó chỗ mát mẻ , đứa nào đứa nấy chỉ đe dọa .”
Nếu Hạ Ngôn ở đó, nhất định cô thể nhận trại trưởng cao hai mét, cơ bắp cuồn cuộn .
Người bên cạnh chịu: “Cứ để chúng nó đấy , ông cũng đừng chiều chúng nó quá, một lát cũng c.h.ế.t ?”
“Nói chứ, trại trưởng, những gì ông hôm qua là thật ? Thật sự đến giao vật tư?” Hắn tin nhỉ? Lại còn siêu thị gì nấy, nước điện trông coi, trại trưởng sẽ là áp lực quá lớn mà mất trí chứ.
“Cứ kiên nhẫn chờ thêm, đơn hàng giao hàng trong bảy ngày.”
“Haiz, chắc chắn là lừa , bảy ngày, chạy mất bóng .”
Những khác cũng bày tỏ sự đồng tình, chuyện chỉ thôi thấy đáng tin.
Trại trưởng đỏ mặt, trong lòng tức tối, “Sao vẫn tin, hôm qua ợ cho các ông ngửi , khô—”
“Trại trưởng Lưu ở nhà ? đến giao hàng.”