Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 397: Không Nhận Ra

Cập nhật lúc: 2025-11-19 13:49:12
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tình thế đảo ngược. Lời Hạ Ngôn dứt, hiện trường im lặng như tờ, ngay cả tiếng cọ nồi cũng chậm . Từng đôi mắt về phía trưởng căn cứ, thẻ tích điểm là cái gì?

 

Trưởng căn cứ tỉnh táo khỏi cơn phấn khích, nhận lấy tờ quảng cáo định xem kỹ, nhưng phát hiện mấy năm nay vật lộn ranh giới sinh tồn khiến vài chữ căn bản nhận nữa.

 

Cũng thể nhận , chỉ là vẫn thấy quen mà nhớ .

 

Anh gượng gạo, định gọi một văn hóa đến giảng giải cho , nhưng quanh một vòng mới phát hiện những trẻ tuổi đều lên tường thành g.i.ế.c xác sống, những còn hoặc lớn tuổi hơn , hoặc nhỏ đến mức thể cháu trai .

 

Cái

 

Hạ Ngôn tự nhiên phát truyền đơn trong tay. “Nói đơn giản là khi thẻ thể gọi đồ ăn mang trực tiếp, khi gặp tình huống khẩn cấp cũng thể kịp thời ăn uống bổ sung năng lượng.”

 

“À, đúng, đúng , chính là như thế.” Trưởng căn cứ xắn tay áo lên, cho xem chiếc thẻ nhúng ở cổ tay. Anh mở màn hình , tìm đến giao diện gọi đồ ăn mà Hạ Ngôn . Khi thấy bên trong đầy ắp các món ăn đang bán, mắt trợn tròn.

 

Hạ Ngôn : “Anh lẽ từng mở nghiên cứu ?”

 

Trưởng căn cứ lảng tránh ánh mắt.

 

Hạ Ngôn tiếp tục: “Bên trong còn tùy chọn giới thiệu thẻ, chỉ cần ở đây đồng ý thông qua, bất kể cách xa gần đều thể trở thành hội viên của khu nghỉ dưỡng, hưởng quyền lợi gọi món bất cứ lúc nào. Anh… cũng thấy .”

 

Trưởng căn cứ vẻ mặt như sắp ngất xỉu. Hóa tính toán nửa ngày hôm nay là trò lớn ? Mau đến cứu , thở nổi nữa , sắp sự ngu ngốc của chính cho .

 

Anh dùng giọng yếu ớt, như đang hấp hối: “Mau, mau dẫn bà chủ Hạ lên thẻ, bảo phía nhanh chóng ăn cơm .”

 

Đột nhiên nhớ điều gì, mắt sáng như đèn pha, vụt một cái dậy, dũng : “Phát tài , phát tài , cơm cái gì nữa, mau dọn dẹp, bộ nhân viên lên tường thành g.i.ế.c xác sống cho , bên là tiền đó.”

 

Trên tường thành xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ. Các dị năng giả ở phía Đông g.i.ế.c xác sống khỏi tranh thủ liếc phía Tây.

 

“Đám ăn hormone ? Sao đứa nào cũng mạnh dữ ?”

 

“Kỳ lạ, theo lý mà khẩu phần ăn đều giống , bây giờ đói đến mức bụng dán lưng, bọn họ vẫn còn sức lực như chứ.”

 

thấy , bọn họ thật sự cơm ăn.”

 

“Gì cơ?”

 

“Ở ?”

 

Một nhóm kiễng chân về phía xa, nhanh chóng phát hiện điều đúng. Chỉ thấy cô gái mà họ vô cùng tò mò cũng lên tường thành, nhưng cô đến , ở đó vang lên một tràng reo hò.

 

Mọi thắc mắc. Trong thời buổi sắc thể ăn , no thì vẫn là đói, thể tràn đầy sức lực ? Không lẽ cô là dị năng giả hệ Chúc Phúc trong truyền thuyết, thể khiến quên cơn đói?

 

Trong sự nghi hoặc đầy rẫy, bóng dáng đó dần dần tiến đến gần. Họ lén lút nhích tới, dựng tai lên. Giữa tiếng gầm gừ ngừng và tiếng nổ lớn của xác sống, một chuỗi âm thanh trong trẻo lọt tai.

 

“Bỏ tinh hạch .”

 

“Tìm tùy chọn gọi đồ ăn trong giao diện, ăn gì thì tự gọi.”

 

“Thời gian dùng bữa vô địch.”

 

“Không tinh hạch thể dùng vàng bạc trang sức thế, đều .”

 

!!!

 

Họ thấy những lời khó tin gì ?

 

Gọi. Đồ. Ăn. Mang. Đi.

 

C.h.ế.t tiệt.

 

“Cho một cái tát.”

 

“Làm gì?”

 

“Cứ đ.á.n.h .”

 

“Bốp.”

 

“Xì, mơ, vẫn còn ảo thanh .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-397-khong-nhan-ra.html.]

 

Trưởng căn cứ thấy liền hét lớn: “Trong căn cứ cấm đ.á.n.h nhớ để ?”

 

Cô gái làn da trắng trẻo, dung mạo tinh tế bên cạnh hề ngẩng đầu lên, tiếp tục thao tác chiếc máy ôm trong lòng. Yên tĩnh và đẽ, như thể là hai thế giới đối lập với những xác sống thối rữa bên thành.

 

Người tát đến in dấu tay im lặng , dùng dị năng một cách máy móc đối phó với bầy xác sống bên .

 

Một lát , cảm thấy vỗ vai.

 

Trưởng căn cứ : “Đến thẻ ăn cơm.”

 

“Ồ.”

 

Hạ Ngôn thốt câu bao nhiêu : “Có tinh hạch , bỏ máy là .”

 

Anh mò túi, lấy một tinh hạch kịp hấp thu: “Cái ?”

 

Hạ Ngôn gật đầu: “Bỏ .”

 

Tinh hạch màu đỏ nhỏ bé trượt xuống theo cửa máy. Anh ban đầu nghĩ còn điền thông tin gì đó, ngờ đầy hai giây cảm thấy cổ tay nóng. Vén tay áo lên, thấy chiếc thẻ tích điểm xuất hiện lặng lẽ.

 

Trưởng căn cứ vỗ vai, dùng giọng điệu phấn khích : “Muốn ăn gì thì gọi, ăn cơm xong g.i.ế.c xác sống nhiều . Đợi khi giải quyết xong đợt xác sống , dẫn nơi cao cấp ăn buffet.”

 

“Buffet?”

 

Hạ Ngôn : “Được thôi, lúc đó mời các , các đến ủng hộ nhé.”

 

Trưởng căn cứ đáp: “Haha, thành vấn đề.”

 

Hai chuyện xa, tiếp tục giúp khác thẻ.

 

Mấy ở đây tiếp tục phấn khích.

 

“Mau mở xem, hệ thống gọi đồ ăn đó ở . ngửi thấy mùi thơm họ đang ăn , đói c.h.ế.t mất.”

 

“Tìm thấy , c.h.ế.t tiệt, đồ ăn ở đây rẻ c.h.ế.t.”

 

“Sao thể rẻ … C.h.ế.t tiệt! Thật sự quá chăng! Gọi, gọi, gọi.”

 

Hầu như ngón tay nhấn nút xác nhận thanh toán, họ rõ ràng thấy gian mặt xuất hiện gợn sóng. Còn kịp nghĩ kỹ, một món ăn nóng hổi từ trời giáng xuống. Đưa tay đỡ lấy, bong bóng biến mất, mùi thơm mạnh mẽ và bá đạo xộc thẳng mũi. Nước dùng đỏ, mì trắng, cùng rau xanh mướt, thêm lượng thịt bò mềm rục đầy đủ khiến càng thêm đói bụng.

 

Ngay cả tiếng gầm rú rung trời của xác sống cũng thể ngăn cản tiếng nuốt nước bọt ừng ực.

 

“Thơm, thơm quá.”

 

ăn đây. Ừm, ngon quá.”

 

Húp húp.

 

Mọi đều kịp chuyện. Mỗi tế bào cơ thể họ đều gào thét cần năng lượng. Ánh mắt lóe lên vẻ hung dữ của ch.ó sói đói, ai dám quấy rầy họ ăn cơm thì sẽ g.i.ế.c kẻ đó.

 

Đũa va chạm đáy bát với tần suất cao, cả nước lẫn mì đều còn sót chút nào.

 

Miệng còn kịp lau khô, bát cơm thịt kho thứ hai xuất hiện rạng rỡ. Bên trong là loại gạo hạt nguyên mềm dẻo thơm ngọt, rưới nước sốt đậm đà, khuấy đều để mỗi hạt gạo đều ngấm trọn. Xúc một muỗng cơm, đậy lên một miếng thịt kho mềm mọng, đưa miệng.

 

Hạt cơm dẻo dai, thịt kho đậm đà bùng nổ đầu lưỡi, thơm phức cả khoang miệng. Đây quả là một bữa tiệc đầu lưỡi.

 

Điều khiến nhiều dễ xúc động kìm đỏ hoe mắt, nước mắt rưng rưng. Trong đời , cuối cùng cũng ăn một bữa cơm no nê hằng mong ước…

 

“Ăn xong tiếp tục g.i.ế.c xác sống. Có tinh hạch là chúng cơm ăn, cần lo đói bụng nữa.”

 

“Đợi xong xuôi trưởng căn cứ dẫn chúng ăn buffet. Nghe ở đó đủ thứ, hề thua kém môi trường tận thế. Mọi cố lên, giữ vững căn cứ.”

 

“Giữ vững căn cứ. Đi ăn buffet.”

 

“Giữ vững căn cứ, ăn buffet.”

 

Trên tường thành đột nhiên vang lên khẩu hiệu vang dội. Hạ Ngôn đang thẻ đầu . Từng bóng lưng bận rộn tràn đầy năng lượng, khuôn mặt đen sạm nở rộ ánh sáng rực rỡ. Sự sống trở nên tươi mới và rõ ràng ngay lập tức.

 

 

Loading...