Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 403: Bỏ chạy

Cập nhật lúc: 2025-11-19 14:10:23
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đột nhiên, cô hít một lạnh lùi vài bước, chỉ Hạ Ngôn.

 

" gặp cô! Cô là bà chủ của cái khách sạn ? Sao cô đến đây?"

 

Người phụ nữ nhớ rõ khuôn mặt của nữ bà chủ quảng cáo nhà hàng lơ lửng . Lúc đó cô còn khinh thường, khẳng định đây là một trò lừa đảo.

 

Chỉ cần tốn một chút tinh hạch là thể ăn uống no đủ? Chắc chắn là loại đen tối “treo đầu dê bán thịt chó”! Sao, thấy họ chịu mắc lừa nên tự đến đây lừa ?

 

những chuyển đến đây đều nghèo đến mức quần lót để mặc, thò tay túi là thể sờ thấy thịt đùi, ăn bữa nay lo bữa mai, đói đến mức da bọc xương mới sống sót . Lừa họ thì ích gì?

 

Chẳng lẽ nơi bảo vật gì mà ?

 

Suy nghĩ của phụ nữ rối bời, trong vài giây vô ý tưởng bay qua đầu cô .

 

Hạ Ngôn gật đầu: " đến lấy đồ của họ."

 

Người phụ nữ kinh ngạc, cô đoán đúng , trong cửa hàng quả nhiên bảo vật!

 

Hai đàn ông bên cạnh mặt mày khó coi, lộ vẻ cam lòng.

 

Ôi trời, đất cằn cũng kho báu.

 

duỗi bàn tay ngắn và thô , nắm hai bên cái bàn nhấc lên di chuyển sang một bên, nhường con đường đất nguyên sơ.

 

Hạ Ngôn hiệu bằng mắt, hai lão Tam dám chậm trễ bước . Hai mét lối là cầu thang lên. Giống như vẻ ngoài của tòa nhà, cầu thang đất cứng một thời gian dài giẫm đạp trở nên trơn bóng và dốc xuống.

 

Bên cầu thang tay vịn, tất cả đều tự cẩn thận.

 

Nghe thấy động tĩnh, Hạ Ngôn đầu , thấy bà chủ theo phía . Thấy cô , cô nhe miệng : " tuần tra tòa nhà."

 

Hạ Ngôn im lặng: "Được."

 

Hai phía dừng cửa phòng phía Tây, đợi Hạ Ngôn đến đẩy cánh cửa ghép và buộc bằng những thanh gỗ.

 

Hạ Ngôn đoạn dây thép nhỏ dùng khóa đó, nghi ngờ về mức độ an mà cánh cửa thể cung cấp.

 

Bà chủ từ phía : "Thứ , ừm, phòng quân t.ử phòng tiểu nhân, hơn nữa buổi tối chúng bảo vệ trực đêm"

 

"Gâu gâu gâu gâu!"

 

Hạ Ngôn bước nhanh lên sàn, ngước mắt đối diện với một con ch.ó đất nhỏ đen thui, chỉ một mảng lông vàng trán.

 

"Đây là...?"

 

" , cưng ngoan của , đây." Bà chủ vỗ tay gọi chó. Con ch.ó đó lập tức nhảy vọt từ cầu thang lầu xuống, nhảy lòng cô , vẫy đuôi điên cuồng. Đôi mắt tròn xoe luôn chằm chằm Hạ Ngôn, dường như cảnh giác với khuôn mặt xa lạ .

 

Lúc , Hạ Ngôn thấy cổ ch.ó treo một tấm thẻ tròn nhỏ. Nhìn kỹ, cô lập tức cạn lời.

 

Ôi trời, tên con ch.ó là Bảo An…

 

"Bảo An?"

 

Con ch.ó dựng tai lên, sủa hai tiếng phấn khích với cô, nửa cái đuôi m.ô.n.g gần như vẫy đứt.

 

Hạ Ngôn: "...Là một con ch.ó ."

 

Bà chủ chút ngượng. Đợi cô khỏi vỗ nhẹ m.ô.n.g ch.ó mấy cái, trách móc: "Thấy ai cũng nhiệt tình, vẫy đuôi với ai cũng vẫy, cẩn thận nửa cái đuôi cũng kẻ c.ắ.n đứt..."

 

Căn phòng trống trải, một cái là thấy hết.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-403-bo-chay.html.]

Mười mét vuông, bốn cái giường, chỉ một cái tủ để đồ lặt vặt, hết.

 

Hạ Ngôn cau mày: "Tinh hạch ?"

 

Có lẽ nơi lục soát. Trên giường, trong tủ đều bừa bộn, trông như lốc xoáy quét qua. Dù tinh hạch thật thì cũng trộm từ lâu.

 

Hai cũng sốc, c.h.ử.i rủa bắt đầu di chuyển giường.

 

Bà chủ đến muộn, thấy cảnh tượng trong phòng thì vỗ mạnh đùi, giận dữ mắng: "Chắc chắn là do hai thằng nhóc ! Bảo giữa trưa nắng gắt đòi , cái đồ ch.ó má, để cho một bãi chiến trường thối tha như thế ."

 

Hạ Ngôn ngoài cửa sổ, xa xa chỉ thấy đồi đất vàng, ở nơi cực kỳ xa mới thấy bóng dáng zombie lảo đảo. Một nơi khỉ ho cò gáy như thế , còn khách hàng đến ?

 

Bà chủ câu hỏi của cô thì gãi đầu, với vẻ bực bội: "Cả ngày cũng chẳng mấy . Nếu kết nối hai căn cứ lớn, việc kinh doanh ."

 

"Vậy bình thường dì giải quyết vật tư ăn uống như thế nào?"

 

"Có đội nhỏ, họ mang nhiều vật tư thì mua một chút, thì nhịn đói. Cô quá nhiều câu hỏi , tiếp theo cô hỏi gì nữa cũng thể trả lời."

 

Bà chủ rõ ràng đang bực bội, nôn nóng kết thúc chủ đề, mím môi lạnh lùng, giữ cách, sợ cô tiếp tục hỏi, ví dụ như tại mở cửa hàng ở đây.

 

Ai cũng bí mật, chẳng lẽ gặp ai cũng kể một .

 

Mặc dù cô đang cố gắng bình tĩnh nhưng nhanh mất kiểm soát.

 

"Hai đứa mày gì đấy, tự dưng đào hố gì! Cái nhà mỏng lắm, đừng đào thủng cho ! là tạo nghiệt."

 

Hóa hai lão Tam khi di chuyển giường bắt đầu đào bới khắp nơi. Mặt đất vốn bằng phẳng giờ càng thêm lồi lõm, khiến bà chủ tức giận đến mức nhảy dựng lên.

 

ngay đó cô kinh ngạc đến mức ngậm miệng : "Hai thằng nhóc thối tha nhà mày, dám giấu tinh hạch trong hố! Tụi mày phá hỏng phòng của , phòng nữa, bồi thường!"

 

Người đàn ông giọng the thé dùng bàn tay dính đầy đất vàng lau mặt, che vẻ mặt kích động:

"Dì ơi, dì tính. Tất cả tinh hạch đều là của bà chủ Hạ, chúng cháu quyết định ."

 

Lão Tam đặt túi tinh hạch nhỏ đào tay Hạ Ngôn:

"Bà chủ Hạ, bộ gia tài của bốn em chúng đều ở đây , cô kiểm kê . Những tinh hạch cấp cao chắc chắn đủ để trả tổn thất."

 

Hạ Ngôn mở túi, cúi đầu bên trong. Không tệ, tinh hạch cấp ba chiếm đa . Cô thắt chặt miệng túi, tung lên tung xuống trong tay, cuối cùng ném ô hệ thống.

 

Bà chủ bên cạnh mắt gần như lồi . Nhiều tinh hạch như , chắc chắn đủ cho cô ăn ba tháng! Thấy cái túi biến mất, cô tỏ vẻ bất mãn:

"Bà chủ Hạ, họ hỏng sàn nhà của , bồi thường cho . Cô ít nhất cũng cho năm sáu bảy tám tinh hạch, ăn một thế?"

 

Hạ Ngôn ngước mắt lên, đầy vẻ cảnh cáo:

"Dì gì? Ăn một ?"

 

Đây là tận thế, thứ đều dựa sức mạnh. Ba chữ thể tùy tiện ?

 

Con ch.ó đất cạnh chân bà chủ nheo mắt, cảm nhận khí bất , nhe răng nanh sủa điên cuồng về phía Hạ Ngôn.

 

Hạ Ngôn liếc xuống với vẻ hung ác, hề che giấu sát khí từng g.i.ế.c qua vô .

 

"Gâu… gâu ư ử." Con ch.ó đất kẹp đuôi trốn lưng chủ nhân, liên tục kêu t.h.ả.m thiết.

 

Bà chủ khí chất đổi cực đoan của cô dọa sợ, nhận hề dễ chuyện như vẻ ngoài. Cô khỏi thầm mắng từ lúc nào vẻ ngoài của cô đ.á.n.h lừa, hạ thấp cảnh giác những lời nên .

 

Thường những dị năng giả hệ tinh thần là đáng ghét nhất, luôn khiến đối phương bộc lộ bản chất thật.

 

"Thực cũng nhất thiết bồi thường, chỉ nhất thời kích động. Cô cũng là ăn nên chắc hiểu cho ." Khi bà chủ vẫn đang vắt óc tìm cớ, một tiếng gầm giận dữ đột nhiên vang lên bên tai.

 

"Hắn chạy ! Mau đuổi theo !"

 

 

Loading...