Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 407: Vệ sĩ

Cập nhật lúc: 2025-11-19 14:10:27
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tám cũng tiếng hét của cô dọa lùi mấy bước, mặt còn chút máu, trong lòng điên cuồng gào thét “Tám điều vinh nhục”.

 

Sắc mặt Hạ Ngôn cũng khá hơn họ.

 

Khoảnh khắc đó cô còn tưởng đang một nhiệm vụ âm phủ c.h.ế.t nào đó.

 

Hít một sâu, cô nghiến răng : “Các lên xe thể lên tiếng một câu , khuôn mặt chính khí nghiêm nghị như cũng chịu nổi ánh mắt c.h.ế.t , ? Ngồi xuống .”

 

Bản những thể lính đều chiều cao nổi bật, cô đang ngửa đầu lên . Khoảnh khắc đó cô suýt nữa rút d.a.o .

 

Nhóm tuyên truyền sai, nhưng chiếc ghế sofa nhỏ đó tám , nên họ dứt khoát xuống tại chỗ, vẻ mặt nghiêm túc và đắn.

 

Hạ Ngôn bình tĩnh , duỗi ngón tay nhấn công tắc. Động cơ vang lên tiếng ù ù, xe nhà di động khởi động, tiến về phía khu rừng tĩnh lặng.

 

Cách ba mươi mét là một con đường lõm ngang, đường rộng, chỉ đủ cho ba bộ song song.

 

Bánh xe lăn qua, Hạ Ngôn cảm nhận rõ ràng xe lún xuống, khó khăn. Hơn nữa, những bàn tay ma quái phía con đường cuống dài hơn, gần như ngang tầm mắt cô. Nếu bộ thì tóc vặn thể túm lấy, vì

 

con đường phía đèn xe chiếu sáng. Nếu thẳng sẽ gặp nguy hiểm, cúi xuống bò qua cũng là một lựa chọn.

 

Do chức năng dọn dẹp chướng ngại vật của xe nhà di động, những bàn tay ma quái còn kịp chạm đẩy sang một bên, tách hai phía như tấm rèm hạt châu vén lên.

 

Hạ Ngôn đạp mạnh chân ga, chiếc xe nhà di động lún sâu trong lá mục lập tức lao vọt lên.

 

Cô vô tình liếc gương chiếu hậu bên trong xe. Dưới ánh đèn hậu, vô bàn tay ma quái nhuộm đỏ bám theo , vươn xa về phía ánh sáng.

 

Vì tầm đầy đủ, chỉ thấy đống tay , quả thật cảm giác như đang chạy trốn trong địa ngục, ma quỷ đuổi theo phía .

 

Càng về phía , những cây quái dị càng nhạy cảm với ánh sáng. Những bàn tay ma quái còn kịp đèn xe chiếu tới vươn xuống. Tuy , dựa lớp vỏ rùa kiên cố của xe nhà di động, Hạ Ngôn chỉ coi đây là phong cảnh khác lạ dọc đường .

 

Cho đến khi con đường phía chặn bởi một tấm bia đá khổng lồ đổ.

 

Hạ Ngôn từ từ phanh xe. Ánh đèn cạnh cao của bia đá chia thành hai mảng, tạo nên một vùng bóng tối hình góc nhọn, thể rõ đỉnh bia đá gì.

 

Cô nheo mắt kỹ.

 

“Bà chủ Hạ mở cửa, xuống xem đường khác .”

 

Người lớn lên lá cờ đỏ sợ bất kỳ nỗi sợ hãi mơ hồ nào.

 

“Các đến xem bia đá gì.”

 

Cô ngăn nhóm tuyên truyền đang định xuống xe thăm dò, hiệu cho họ gần.

 

Vài cúi , vượt qua cửa kính ngoài.

 

Đó là một mảng đen, dường như gì khác biệt. Ở đây điều thiếu nhất chính là bóng tối ?

 

Khoan , chút khác biệt, một vài chỗ đen đậm hơn, đen cảm giác đặc hơn.

 

Mặc dù thứ đó nhúc nhích, nhưng đều cảm thấy ánh mắt đang chằm chằm.

 

“Đó là gì?”

 

“Chắc thú biến dị, mắt điểm phản quang.”

 

“Quan sát thêm một chút, lẽ sẽ chủ động tấn công.”

 

Vài theo thói quen thảo luận phương án tác chiến, đột nhiên thấy tiếng ho nhẹ. Họ đầu , thấy đôi mắt sáng rõ của bà chủ Hạ đang họ, :

 

“Các gì khách hàng của ?”

 

“Đây là…?”

 

“Chúng đến nơi ?”

 

Hạ Ngôn nhảy xuống xe, ngẩng đầu lớn tiếng gọi: “ đến giao vật tư , bảo phụ trách của các vị nhận.”

 

Mảng bóng tối đó quả nhiên sự đổi khi xong.

 

Một mặc đồ đen, bọc kín mít xuất hiện ở rìa ánh sáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-407-ve-si.html.]

 

“Tắt đèn , đến đón cô.”

 

Giọng đầy mùi khói lửa Hạ Ngôn là chủ hàng.

 

lên xe, sắp tắt đèn thì thấy một mảnh vải đen nhỏ bia đá thò ánh sáng nắm lấy cái gì đó kéo trở .

 

Hạ Ngôn chớp mắt, tắt đèn.

 

Đôi mắt quen với ánh sáng đột ngột rơi bóng tối thể thấy gì, nhưng điều dường như ảnh hưởng đến mặc đồ đen.

 

Hạ Ngôn chỉ thấy cửa xe bên cạnh gõ, đó hiệu cho cô xuống xe.

 

để ý, đợi võng mạc thích nghi mới xuống xe cất xe nhà di động .

 

Người mặc đồ đen dường như mới nhận tám phía cô, lùi vài bước, thận trọng và đề phòng, “Sao cô dẫn theo nhiều như ?”

 

Hạ Ngôn tùy tiện bịa một lý do, “Đều là việc cho , tiện thể bảo vệ an cá nhân cho .”

 

Một phụ nữ tay trói gà chặt một giao hàng nguy hiểm ?

 

Mang theo vài vệ sĩ cũng gì đáng trách, hợp lý mà.

 

Anh do dự một lúc lâu mới : “Đi thôi, theo sát.”

 

Hạ Ngôn ban đầu nghĩ sẽ dẫn đường vòng qua bia đá đến nơi ở ẩn phía , ai ngờ thẳng đến bia đá biến mất một tảng đá nhô .

 

“Người ?” Nhóm tuyên truyền khẽ kêu. “Chẳng lẽ tảng đá là ảo giác? Cảm giác thật.”

 

Hạ Ngôn đưa tay sờ . Bề mặt thô ráp lồi lõm bằng phẳng, cảm giác cọ xát qua lòng bàn tay thật.

 

“Không ảo giác, là bia đá thật.”

 

“Không bảo các theo ?!” Giọng khàn khàn phát từ tảng đá biến mất, tiếp theo là một miếng vải đen hình tròn thò . Hạ Ngôn đoán đó là đầu.

 

“Anh nhanh quá, còn tưởng tàng hình.” Hạ Ngôn bước tới, thản nhiên .

 

Xung quanh tối đen, còn khoác một mảnh vải đen sì, tàng hình nhân đôi.

 

Người mặc đồ đen khựng lên tiếng, nắm lấy cái gì đó trèo lên.

 

Nhìn kỹ hơn cô mới tại biến mất ngay lập tức. Hóa phía khe đá là một cầu thang ẩn, dốc và chật hẹp, mỗi bậc cách xa, mép còn sắc, như thể con dùng đá cứng đục từng chút một.

 

Thân thủ của mặc đồ đen nhanh nhẹn, trang phục ảnh hưởng, trèo lên chỉ trong vài động tác đỉnh chờ họ.

 

Hạ Ngôn theo sát bước lên bia đá, nhóm tuyên truyền theo .

 

Nhìn xung quanh, cô chút kinh ngạc.

 

Bề mặt bia đá rộng hơn cô tưởng tượng. Không ánh sáng lác đác từ đến, mặt đài sáng hơn bên . Đôi mắt thích nghi với bóng tối, cô thể thấy rõ mười hai, mười ba mặc đồ đen lớn nhỏ tụ tập ở rìa đối diện.

 

Mặc dù bọc kín thấy gì, nhưng Hạ Ngôn họ đang đối diện với .

 

Cô ngước lên, phát hiện đỉnh trống một gian, cây quái dị bám theo suốt đường biến mất dấu vết, đó là những dây leo đan xen ngang dọc.

 

Tán lá hình lá phong phủ kín dây, đổi vị trí mới thể thấy những quả, nên gọi là quả nhỉ, ẩn trong đó, lấp lánh ánh sáng trắng sữa. Hạ Ngôn cũng chắc.

 

Chính thứ xua một phần bóng tối, giúp cô đến nỗi thành mù.

 

Sau khi quan sát sơ qua những điều kỳ lạ, Hạ Ngôn quên mục đích chuyến . Cô đầu mặc đồ đen, hỏi: “Để đồ ở ?”

 

Người mặc đồ đen ban đầu tưởng cô về phía , lưng : “Tất cả thứ mang đến hết ?”

 

“Ừm.”

 

về phía nhóm tuyên truyền mà mặc đồ đen liếc . Họ lên bày tỏ sự quan tâm tuyên truyền nhiệt tình với nhóm mặc đồ đen .

 

Người mặc đồ đen do dự một chút, với đồng đội bên : “Phải dùng chỗ ở của các một chút, nếu đồ chỗ để.”

 

Hạ Ngôn hiểu, mặt đài rộng rãi , để ở đây ? Còn chuyển chỗ?

 

Cô tưởng xuống bia đá một nữa, nhưng ngờ mặc đồ đen dẫn cô đến vị trí phía .

Loading...