Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 408: Không Cần

Cập nhật lúc: 2025-11-19 18:25:03
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Đợi .”

 

Anh xổm xuống, bộ quần áo rộng thùng thình che khuất hành động.

 

Khi dậy nữa, một cái hố sâu hơn một mét lộ ở nơi .

 

“Cô đặt đồ xuống , nhưng đừng để lên giường.”

 

Hạ Ngôn vô cùng kinh ngạc, lẽ nào đây là chỗ ở của họ ?

 

Nghe bên trong còn một cái giường, cô càng thể tin .

 

Một cái giường ít nhất cũng dài mét sáu, mét bảy chứ? Trông cái hố chỉ sâu , chiều rộng tối đa nửa mét, đặt một cái giường đủ cho ngủ ?

 

tin, cúi bên trong. Ở đáy hố, ngoài những chiếc chum sành mẻ và đôi đũa gỗ, cô thực sự thấy một cái hang ngang.

 

Ở miệng hang lộ phần cuối của chiếc giường, đó là một chiếc giường đơn giản đan bằng dây leo và phủ lên những chiếc lá to lông mềm.

 

“Cái …”

 

Chật chội như , ngủ bên trong liệu thể trở ?

 

Đội tuyên truyền theo thấy cảnh liền biến sắc, ánh mắt phức tạp, lộ rõ sự xót xa tột độ.

 

Luôn những sống những ngày tháng khổ Trử ngoài sức tưởng tượng.

 

Đội tuyên truyền kích động như tiêm adrenaline, nhanh chóng chạy về phía đám đông, cố gắng hết sức thuyết phục họ gia nhập căn cứ.

 

Hạ Ngôn im lặng đặt một phần nhỏ thức ăn xuống, bày tỏ sự kính trọng đối với quyết định của Trử Vạn Phu.

 

Vẫn nhớ đến những sống sót.

 

Người đàn ông áo đen lặng lẽ về phía đội tuyên truyền, Hạ Ngôn thể cảm xúc nào trong .

 

Trong khi đó, dù đội tuyên truyền bằng giọng điệu kích động đến mấy, đưa những điều kiện ưu đãi thế nào, những khoác áo đen vẫn im lặng.

 

Bộ quần áo đen rộng thùng thình như một lớp vỏ cứng. Những mũi kim khâu to, xiên vẹo là một sự gia trì pháp thuật độc đáo. Kết hợp , chúng thể ngăn chặn sự thăm dò từ bên ngoài. Ngoại trừ chính họ, ai họ đang nghĩ gì.

 

“Còn đặt ở ?” Cô phá vỡ sự im lặng.

 

Người đàn ông áo đen đột ngột về phía cô. Sau khi dòng suy nghĩ , mới di chuyển đôi chân.

 

Lần gần như đến cuối phía bắc của bia đá.

 

Sau khi cố gắng di chuyển hòn đá, khom lưng thở dốc. Hạ Ngôn thấy tấm vải đen phác họa đường cong gồ ghề, đều lưng và eo, như thể nhiều vật nhô giấu lớp áo.

 

Người đàn ông áo đen nhạy bén nhận ánh mắt cô dừng quá lâu, liền lập tức thẳng lưng.

 

Hạ Ngôn chuyển tầm sang cái hố mới. Chỗ ở bậc thang xuống, lẽ bên trong lớn hơn.

 

Anh dừng động tác bước chân, do dự : “Để của cô giúp một tay nhé?”

 

Hạ Ngôn , lát mỉm .

 

“Được.”

 

Cô gọi đội tuyên truyền đang sức thuyết phục , “Xuống giúp việc.”

 

Đội tuyên truyền ngẩn một chút gật đầu xuống.

 

Họ kẻ ngốc. Thuyết phục mãi phản ứng, bà chủ Hạ đột nhiên gọi họ đến giúp đỡ, rõ ràng là lãnh đạo đồng ý và đang từ chối khéo.

 

Cũng đúng thôi, họ quá nóng vội. Một thể sống sót an đến bây giờ, thể vì lời khuyên của lạ mà rời bỏ nơi trú ngụ ban đầu?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-408-khong-can.html.]

 

Bất kể điều kiện ở đây khó khăn đến mấy, việc họ còn sống mới là điều thực tế.

 

Hạ Ngôn là cuối cùng xuống.

 

Nhìn miệng hang tối đen, cô dự định lát nữa xuống sẽ thắp một cây nến sinh nhật để chiếu sáng. Đèn pin quá sáng, nếu thu hút loài thực vật ưa ánh sáng nào đó, cô thể chạy , nhưng những dân địa phương thì ?

 

Chân cô thò thò , dò dẫm tìm bậc thang trong bóng tối.

 

ngay đó, một quầng sáng trắng mờ nhạt vươn chân cô, miễn cưỡng chiếu sáng bậc thang tiếp theo.

 

đàn ông áo đen đang cầm một loại quả hình thù kỳ lạ để soi đường cho cô.

 

“Cảm ơn.”

 

Hạ Ngôn nhân cơ hội nhanh chóng xuống. Đến khi đặt chân lên nền đất vững chắc, cô mới thời gian kỹ vật trong tay .

 

Thứ giống với thứ cô thấy dây leo lúc nãy.

 

Cô quét mắt xung quanh. Không gian ở đây quả thực lớn hơn nhiều. Trong góc đặt vài quả như , ánh sáng phát quả mờ hơn quả .

 

chúng , một cách t.h.ả.m hại. Có lẽ vì thấy ánh mặt trời nên chúng mọc tùy tiện, mọc thành cục bên đông, cục bên tây, trông như một khối u dị dạng.

 

Người đàn ông áo đen đặt quả lên chiếc bàn duy nhất trong phòng, giơ tay cho lớp áo tạo thành một chóp nhỏ, “Phần còn của đồ đạc cứ đặt ở đó.”

 

Hạ Ngôn theo hướng tay chỉ, đặt vật tư còn xuống, tiện tay đưa cho đơn đặt hàng để kiểm đếm.

 

Anh rõ ràng sững sờ. Bàn tay trong lớp áo đen cầm lên đặt xuống, cuối cùng nhận lấy và giữ chặt động đậy.

 

Đội tuyên truyền vẫn bên cạnh. Sau khi thấy đáy hang, họ lờ mờ hiểu mục đích của đàn ông áo đen. Anh đang sống và sẽ rời .

 

Trong căn phòng chỉ chiếc giường đá rộng rãi mà còn cả đồ nội thất đơn giản điêu khắc.

 

Dưới ánh sáng mờ ảo, thể thấy bên cạnh giường vài chiếc lồng đan bằng mây, bên trong là nửa lồng quả tương tự. Mặc dù sơn hào hải vị, nhưng chỉ cần thể lấp đầy bụng thì đó là đồ .

 

thấy mua chăn nệm. Lần đến chỗ , cứ tìm đại một nhân viên, bảo họ dẫn qua Cổng Khu Nghỉ Dưỡng đến tổng tiệm. Bên còn mở thêm một tiệm quần áo và một tiệm kim khí nữa, chắc là sẽ cần.”

 

Hạ Ngôn sờ mặt giường đá cứng ngắc, cảm giác như băng lạnh ngàn năm. Người ngủ đó chắc chắn sẽ bệnh.

 

Nơi vốn thấy ánh mặt trời, khí cũng lưu thông, lạnh lẽo và ẩm ướt. Cộng thêm việc ngủ chiếc giường như thế , phong thấp là chuyện bình thường.

 

Nghĩ đến đây, cô ngước , “À , lúc đó thể đến bệnh viện trong căn cứ để lấy t.h.u.ố.c chữa bệnh. Mấy tìm bác sĩ Tang, cô là chuyên gia chỉnh hình, khám bệnh giỏi, nhân viên của cũng lấy t.h.u.ố.c từ chỗ cô .”

 

Đội tuyên truyền cũng phụ họa, “ , nãy quên giới thiệu với , bệnh viện trong căn cứ là miễn phí khám chữa bệnh. Chỉ cần gia nhập căn cứ, chỉ cung cấp chỗ ở mà còn thể nhận lương thực cứu tế để vượt qua giai đoạn đầu.

 

Anh trai, cân nhắc , chỗ thể ở , lỡ bệnh chẳng chỉ còn cách chờ c.h.ế.t ? Đổi một môi trường khác, mấy sẽ sống .”

 

Ánh sáng mờ ảo che chiếc áo choàng run rẩy của đàn ông áo đen.

 

Anh hít một sâu tiếng động, cố gắng kìm nén cảm xúc sắp trào và thốt một câu cứng nhắc: “Không cần, cơ thể chúng lắm, yếu ớt như mấy .”

 

Mọi sững sờ, hiểu tại từ chối.

 

Chỉ thấy đàn ông áo đen đến bên cạnh đống vật tư, ném cái túi đóng gói rơi xuống lên , giọng khàn khàn như khói hun phát cảm giác lạnh lẽo: “Giao đồ xong thì mấy , chúng cần đến nơi khác ở. Sau mấy đừng đến nữa, lo cuộc sống của .”

 

“Ê ” Chàng trai trẻ hơn trong đội tuyên truyền lọt tai, lớn giọng : “Bọn lòng giúp đỡ, chuyện như ?!”

 

Người đàn ông áo đen , ném mạnh túi đóng gói xuống đất, gầm lên với đầy sự giận dữ: “ chuyện thế nào liên quan gì đến mấy ? Mấy mang đồ đến cho cũng là vì trả tinh hạch!

 

Vừa đến đây bày vẻ cao thượng thương hại khác, chúng cần mấy thương hại ? Mấy lấy tư cách gì mà bảo chúng gia nhập căn cứ?! Lúc tai họa xảy , mấy ? Giờ từng xuất hiện cứu thế chủ ?

 

Không cần! Tự chúng cũng sống !!”

 

 

Loading...