Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 412: Dọn Dẹp

Cập nhật lúc: 2025-11-19 18:25:08
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cơ trưởng căn cứ chắp hai tay lưng, vẻ mặt tự mãn khiến nghiến răng.

 

Nói cứ như thể đám đó do ông lệnh đuổi .

 

Nếu ông cấm căn cứ thu nhận ngoài, chịu rõ sự thật, dùng câu “sẽ sắp xếp từ từ ” để thoái thác, thì nhóm sống sót rời từ lâu .

 

Thật thể hiểu nổi, tại cho đường sống chịu buông tha.

 

Lẽ nào mạch suy nghĩ của lãnh đạo luôn khác biệt với thường?

 

Đội tuần tra cúi đầu những ăn no vật đất ngây ngô bên , ngừng trửi thầm trong lòng.

 

“Họ cần thu dọn đồ đạc rời ? Đám đó thực sự quản nữa ?” Cơ trưởng căn cứ sốt ruột .

 

Chỉ thấy bà chủ thu bàn ghế cô mang , vẻ như sắp rời ngay lập tức.

 

“Chậc chậc, quả nhiên trông cậy thương nhân cứu quốc là đáng tin cậy, độ khó sánh ngang với lợn nái trèo cây, đàn ông tiểu.

 

Anh em, việc các chọn theo đúng đắn, chỉ như mới thể mang tương lai tươi cho các .”

 

Cơ trưởng căn cứ ha hả, vỗ mạnh lưng họ, mong đợi sự tung hô trở .

 

Đội tuần tra đồng loạt đầu , giọng cao vút mang theo vài phần hả hê: “Ông mau , họ mở cổng dịch chuyển .”

 

“Là sắp ? ngay họ là loại như , tại những sống sót cũng ?!” Ông nhào thành tường, trố mắt cảnh tượng mắt.

 

Bảy đàn ông vạm vỡ cùng cô gái cầm sổ tay trong đám đông. Chỉ trong vài câu ngắn ngủi, họ dậy theo phía , cuối cùng chui cổng dịch chuyển.

 

Sau đó, những đàn ông vạm vỡ tiến đến chỗ những sống sót tham gia thẻ. Những nghèo rớt mồng tơi, gần như đang chờ c.h.ế.t, nhưng khi xong, khuôn mặt khổ trử của họ nở rộ nụ hạnh phúc. Dưới sự dìu dắt của cánh tay mạnh mẽ, họ cẩn thận và chu đáo đưa cổng dịch chuyển.

 

Chỉ trong vài thở sâu, tất cả thu dọn hành lý, xếp hàng trật tự, lượt biến mất cánh cửa.

 

Cơ trưởng căn cứ hóa đá.

 

Ai đó cho ông , tại đều theo họ ?!

 

Giữ họ còn ích lớn mà.

 

Ánh mắt ông từng chút di chuyển đến Hạ Ngôn đang ăn dưa. Cô là thương nhân ? Tại ăn thua lỗ!

 

Một thuộc hạ thính giác nhạy bén bên cạnh đột nhiên cảm thán: “Hóa họ là căn cứ chính phủ, thảo nào họ sẵn lòng thu nhận những sống sót.”

 

“Ngươi gì?” Sắc mặt cơ trưởng căn cứ khó coi.

 

Người đó liếc ông khinh thường: “ , những là do chính phủ phái đến để giải cứu những sống sót. Những mà ông coi thường cuối cùng đợi sự cứu trợ. Cơ trưởng, chúng đạo bất đồng bất tương vi mưu, xin cáo từ.”

 

Nói , chạy nhanh xuống lầu, về chỗ ở cuộn chăn màn, vác lên vai, rêu rao đường gọi những em thiết hàng ngày, khỏi thành đầu quân cho căn cứ mới.

 

Nhiều chuyện tưởng rằng chuyện lớn xảy trong căn cứ, vội vàng thu dọn đồ đạc theo phía , choáng váng xếp hàng qua cổng dịch chuyển.

 

Cơ trưởng căn cứ tường thành tức giận đập đùi, lập tức cho phong tỏa cổng thành, ngoài tuyệt đối , đồng thời dán lệnh trục xuất ở mỗi nơi ở, cùng với lý do họ đuổi .

 

“Cụ thể lý do gì?” Thuộc hạ vô tội chớp mắt.

 

Cơ trưởng căn cứ đau tim: “Cứ là cố ý tấn công cơ trưởng.”

 

Ánh mắt chuyển, liền thấy bà chủ Hạ ăn xong dưa, thanh lịch lau miệng, vẫy tay với ông biến mất cánh cửa.

 

Bên ngoài căn cứ chỉ còn một mảnh khí sinh hoạt mà con từng ở.

 

“Mở cổng thành, dọn dẹp tổng vệ sinh triệt để.”

 

...

 

Trở về đúng lúc chiều tối.

 

Trong căn cứ, qua tấp nập, nhà nhà mở cửa sổ, dân hoặc xổm cửa xới rau củ khô và trò chuyện với hàng xóm, hoặc bưng bát sứ trắng dạo và uống cháo nóng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-412-don-dep.html.]

Xèo xèo

 

Dầu nóng đổ hành tỏi thái, xào nhanh tạo mùi thơm độc đáo, khói đen bay từ nồi, từng luồng bốc lên dần tan biến.

 

Những sống sót bước khỏi đại sảnh ngây cảnh tượng mắt.

 

Nhân viên phụ trách tiếp đón vội vàng chạy đến, tại chỗ phát chìa khóa phòng và đưa thêm một cuốn quy tắc căn cứ. Bên trong bản đồ và vị trí của các văn phòng lớn, tiện cho những dân mới quen căn cứ sớm nhất.

 

Mọi lơ mơ theo đoàn , bước chân nhẹ hẫng qua cửa mỗi nhà đều phơi rau củ khô, tìm đến căn phòng thuộc về theo hiệu.

 

Chìa khóa tra lỗ, xoay, cửa mở. Bên trong bày biện nội thất đơn giản nhưng thứ đều mới tinh, ngay cả tường cũng trát bột bả. Ánh nắng màu cam xuyên qua cửa kính, nhuộm cả căn phòng thành màu đỏ ấm áp.

 

Họ trong ánh sáng màu cam, ráng chiều rực rỡ, lắng thở cuộc sống tượng trưng cho sự an lành, lồng n.g.ự.c bỗng nhiên chua xót.

 

Phiêu bạt khắp nơi chỉ để theo đuổi hai chữ an .

 

“Bà chủ Hạ, bận rộn ?”

 

“Ừm, ăn cơm ?”

 

Cửa sổ mở rộng rõ ràng truyền một đoạn đối thoại.

 

Nghe thấy ba chữ bà chủ Hạ, tất cả dân mới ở gần phố đều nhào cửa sổ, thò đầu mang hy vọng cho họ.

 

“Bà chủ Hạ.”

 

Khóe môi Hạ Ngôn vẫn còn nụ . Cô ngước mắt lên, chỉ thấy một nhóm mím môi như sắp , đang vẫy tay điên cuồng với cô.

 

Cô sững sờ một chút, vẫy tay nhẹ nhàng: “Mọi phân chỗ ở , môi trường ở đây thích .”

 

“Thích, thích lắm, nếu cô...”

 

“Vậy là . Chào mừng đến cửa hàng tham quan và dùng bữa nhé.”

 

“Được.”

 

còn việc, đây.” Hạ Ngôn mỉm nhưng giữ cách.

 

Nhìn bóng lưng cô, những dân mới cảm giác sợ hãi và rụt rè vì mắc . Người từng trò chuyện với cô ở lầu suy nghĩ quyết định một việc nhắc nhở một chút.

 

“Các bạn, thấy mới nên , cơ trưởng căn cứ chúng là Trử tư lệnh. Ra lệnh cứu về, sắp xếp chỗ ở, cung cấp vật tư miễn phí đều là quyết định của ông . Phải hãy cảm ơn, bà chủ Hạ chỉ mở cửa hàng thôi.”

 

...

 

Hạ Ngôn thẳng đến cửa văn phòng, cong ngón tay gõ nhẹ.

 

“Vào .”

 

Trử Vạn Phu đang cúi đầu lách nhanh chóng ngước lên: “Bà chủ Hạ tự đến. Mời .”

 

Hạ Ngôn tùy ý ghế sofa, quăng lô hàng ông đặt .

 

“Giao hàng cho ông.”

 

“Không sẽ cử đến lấy , dám phiền cô tự mang đến.”

 

Trử Vạn Phu ký xong chữ cuối cùng, đóng bút , xoa bóp các ngón tay mỏi nhừ ngước mắt cô.

 

“Không , tiện ăn cơm xong dạo, tiện đường ghé qua.” Hạ Ngôn bày tỏ cần để tâm.

 

Hai hợp tác lâu như , Trử Vạn Phu còn phái tám giúp việc miễn phí cho cô. Chỉ là tiện giao một lô hàng thôi, cô cũng cần tự tay khuân vác. Cách báo đáp hợp ý cô.

 

“Được .” Trử Vạn Phu dựa lưng ghế, thư giãn vai cổ, chân duỗi dài bàn, cảm giác thoải mái cực độ truyền đến từ khuỷu chân.

 

Ông : “Vừa ...”

 

“Tư lệnh, Viện trưởng Khương Lệ việc gấp tìm ngài.”

 

 

Loading...