Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 417: Húp trọn

Cập nhật lúc: 2025-11-19 18:54:45
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cuối cùng cũng đến chuyện chính .

 

Hạ Ngôn gom vỏ hạt dưa bên tay thành một đống nhỏ.

 

“Đương nhiên là . Các vị thể đợi thông qua cổng dịch chuyển chiêu mộ khách hàng để đến Đảo Ly Đại. Chỗ đó gần siêu thị, cổng máy nhập hàng tự động, nhập gì thì tự chọn.”

 

Để đỡ rắc rối, cô nâng cao giọng, bảo đảm những vị khách tụ tập phía cũng thể thấy.

 

Họ đến đây vì vật chất. Khi đói đến mức còn gì để ăn, chỉ cần nắm một tia hy vọng thì sẽ tự nhiên liều thử một chút.

 

Điều hiểu.

 

, Hạ Ngôn hiểu rõ rằng nếu bản sở hữu sức mạnh mà khác thể động , e rằng cô sớm xẻ thịt, nuốt trửng và ăn sạch.

 

Tuy nhiên, nếu cô rơi tình cảnh tuyệt vọng như , lẽ cô còn những chuyện tuyệt tình hơn. Nhân tính vốn dần chôn vùi quá nhiều sinh tử.

 

Hạ Ngôn cụp mắt xuống, những ngón tay thon dài trắng ngần, móng tay hình bán nguyệt đầy đặn, màu hồng khỏe mạnh, là thể chất cô từng khao khát khi nhiệm vụ nào đó.

 

Không ngờ bây giờ chỉ cần im gì, ngược tự nhiên mà .

 

Chỉ thể thứ đều châm biếm, theo đuổi đều trở nên vô nghĩa.

 

Phía cô vang lên từng tràng reo hò, như thể họ tự tay bắt một gói quà lớn mà trời thương xót ban xuống.

 

Cô cũng , ánh mắt di chuyển từ khuôn mặt sang khác, từng biểu cảm khác , vui mừng, lo lắng, trút bỏ gánh nặng.

 

Khi ánh mắt chạm , lo lắng hỏi: “Căn cứ của chúng lâu thấy màn hình tuyên truyền nữa, cô xem thể giúp một chút , cho chúng thêm một cơ hội . Thật sự cơm ăn, cần vật chất cứu đói gấp.”

 

, tổng cộng chỉ xuất hiện một . Bây giờ cho dù đến đó cũng đợi tin tức gì.”

 

“Biết thế, thà lúc đó liều mạng thử.”

 

Mặc dù bọn họ nhưng trong lòng khỏi tự nhắc rằng họ cũng thể trách bản quá thận trọng. Chỉ cần là bình thường thì ai dám trực tiếp bước .

 

Giống như bạn đang ở nhà, đột nhiên mắt xuất hiện một màn hình rằng bên trong một núi vàng, mau đào . Trong xã hội mà c.h.ế.t và mất tích xảy thường xuyên, ai dám cho .

 

Chỉ là ngờ là thật.

 

Nghe , Hạ Ngôn nhíu mày.

 

Việc tuyên truyền vốn là ngẫu nhiên, cụ thể mỗi sẽ xuất hiện bao nhiêu màn hình ảo thì cô thật sự kiểm tra.

 

Thấy cô vẻ khó xử, lòng mấy càng lạnh hơn.

 

Tổng giám đốc Thẩm một bên xem kịch nữa, đưa ý kiến: “Hay là để họ điền đơn nhập vật chất ngay bây giờ, để địa chỉ. Đến lúc đó bảo Trử nhỏ phái đưa đến, coi như chống đỡ cho đến thấy màn hình tuyên truyền.”

 

, đây là một cách .”

 

“Giải quyết cái ăn cho dân , đó chúng thể đợi.”

 

Hạ Ngôn cũng cảm thấy cách . Cô mở hệ thống hậu trường kiểm tra. Nếu định vị tuyên truyền chính xác, cần điền thông tin cụ thể. Khách ở đây đông như , mỗi đại diện cho một căn cứ, nếu bắt họ điền từng một thì bằng theo cách sẽ nhanh hơn.

 

“Cứ theo ý Tổng giám đốc Thẩm.”

 

Cô lấy đơn nhập hàng và phát cho từng .

 

Mọi cầm tờ đơn tay run rẩy, vội vàng tìm chỗ , lấy bút mang theo bên bắt đầu điền lượng.

 

Vì đây là đầu tiên nhập hàng, họ rõ Hạ Ngôn thể cung cấp bao nhiêu. Họ vẽ vời ghi 3, nghĩ ngợi gạch 5, tự lẩm bẩm rằng chắc là đủ.

 

Điều đó khiến Tổng giám đốc Thẩm ngang qua suýt nữa tức điên.

 

Ông chỉ 5, với giọng giận dữ: “Đơn vị cũng . Năm thùng đủ cho trong căn cứ của chia . Cơm đưa đến miệng mà còn há miệng.”

 

Người kinh ngạc đến mức nên lời. “Năm nghìn thùng . tính theo cá thể…”

 

Tổng giám đốc Thẩm tối sầm mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-417-hup-tron.html.]

 

Người do dự: “Vậy năm mươi thùng. Kho hàng của cô đủ .”

 

Tổng giám đốc Thẩm tức giận : “Viết năm ngàn thùng. Rồi ghi chú giới hạn hương vị, mì gói, bánh mì, xúc xích, cơm tự sôi đều theo tiêu chuẩn .” Người cùng bàn dựng tai lên lắng , thấy mắng t.h.ả.m liền run rẩy bổ sung thêm ba 5 và ghi chú thích.

 

Sau khi điền xong đơn nhập hàng, họ dám thứ hai, cũng dám đếm xem tổng cộng bao nhiêu điền đơn. Bất kể con là bao nhiêu, chỉ cần nhân với năm ngàn đều là một con khổng lồ.

 

Khối lượng khiến họ dám nghĩ sâu.

 

Thế là mỗi tranh đặt đơn lên cùng, sợ rằng lỡ hết hàng thì .

 

khi thấy Hạ Ngôn nhận lấy với vẻ mặt đổi, bất kỳ phản ứng nào những con , tảng đá đè nặng trong lòng lập tức rơi xuống.

 

Xem như họ thành công một nửa.

 

Sau đó chỉ cần chờ tin tức.

 

Trử Vạn Phu đợi họ xong liền vỗ micro, kiểm soát tình hình và bắt đầu bài phát biểu đầu tiên của bữa tiệc.

 

Hạ Ngôn vốn thích những buổi gặp mặt chính thức như , tai tai , để tâm, để chút dấu vết nào, giống như húp trọn.

 

cần dựa bất kỳ ai để sống, ngược những khác mới là đối tượng nịnh bợ cô. Hành vi như khác xem là gần gũi.

 

Trử Vạn Phu vốn gọi tên cô, cuối cùng thôi.

 

Bữa ăn tối nay ngon. Trử Vạn Phu còn chuẩn cả tiết mục ca múa. Mặc dù động tác và giọng hát còn như xưa nhưng vẫn nền tảng, xem cũng mắt.

 

Trên bàn ngoại trừ một hai món đại tiệc, còn đều là món xào dân dã, phối hợp thịt và rau, màu sắc mắt khiến thèm ăn.

 

Mỗi bàn đều một thùng cơm gạo trắng trong suốt như pha lê, chủ yếu là để ăn no.

 

Hạ Ngôn nhận thấy hương vị hề thua kém nhà hàng của cô, thậm chí còn thêm một chút vị khói lửa nhân gian, ăn bụng yên tâm.

 

Những khác thì khỏi , họ ăn như thể dồn hết sức lực đó, miệng đầy dầu mỡ.

 

Trử Vạn Phu giữa các bàn, những chiếc đĩa trống trơn phất tay lớn: “Thêm món.”

 

“Hào khí.”

 

“Tuyệt vời.”

 

“Anh Trử, em theo .”

 

Ông kiếm đủ thể diện .

 

Hạ Ngôn đầu tiên thấy Trử Vạn Phu vui vẻ đến , e rằng ngay cả trong lễ cưới cũng thể thoải mái như thế.

 

Sau khi ăn uống no say, cô đến bên cửa kính, ngoài là một vùng đồng cỏ xanh mướt, vài căn nhà đổ nát rải rác, đỉnh gạch ngói mọc đầy cỏ dại sức sống mãnh liệt.

 

Hàng chục xác sống mặc áo choàng đen lác đác bên ngoài, lắc lư tìm kiếm m.á.u thịt tươi sống.

 

Một con thỏ biến dị bất ngờ nhảy qua bãi cỏ, đáp xuống đất và chạy nhanh. Tiếng động sột soạt lập tức thu hút xác sống gầm gừ, loạng choạng đuổi theo.

 

“Sẽ ngày tiêu diệt đám quái vật , cô .” Tổng giám đốc Thẩm đến bên cạnh cô, cũng ngoài.

 

Hạ Ngôn đầu, tùy tiện đáp: “Ừ.”

 

Ngoài cửa sổ, hàng chục xác sống đồng loạt lao con thỏ nhỏ, vẻ mặt hung tợn đáng sợ khiến nảy sinh sự căm ghét phức tạp.

 

Trên sân khấu cách đó xa, ca sĩ hát đến câu: “Tương lai tươi , hãy nỗ lực vươn tay chạm , ôm lòng trân quý…”

 

Keng.

 

Cửa thang máy mở , một lính vội vã bước . Ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm trong đám , bước đến bên cạnh Trử Vạn Phu, ghé sát tai ông gì đó.

 

Sắc mặt Trử Vạn Phu đột nhiên đổi.

 

 

Loading...