Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 422: Phân biệt

Cập nhật lúc: 2025-11-19 18:54:50
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Cơ thể rõ nhất, chỉ mưa axit ướt một chút, chích vỡ mụn mủ từ từ sẽ khỏi, viện gì, mau tránh .”

 

“Hây, ông còn hết chuyện đúng ? cảnh cáo ông cuối cùng, còn ngoan ngoãn sẽ cho t.h.u.ố.c mê, bao giờ khỏe thì tiêm nữa, cho các ông xuất viện.”

 

Các bệnh nhân và y tá trong hành lang trợn mắt mà dám lời nào, tình thế gay gắt bên trong, đồng loạt gọi bác sĩ Tang quá bá đạo.

 

Hạ Ngôn nhướng mày, ngờ bác sĩ Tang cãi lộn cũng bộ của bà .

 

Cô y tá nhỏ bên cạnh tức đến mức chu mỏ hết đến khác, Hạ Ngôn cố gắng nhịn thành tiếng mắng: Thật từng thấy loại , cứu ông ngược thành sai.

 

cũng tốn tinh hạch, mỗi ngày còn cung cấp ba bữa ăn, thì cứ ở , bao giờ khỏe thì , hà cớ gì những trò giận dỗi vô ích ?

 

Chẳng lẽ là vì tiết kiệm khẩu phần ăn cho bệnh viện của họ?

 

Ánh mắt y tá nhỏ lộ vẻ hoang mang.

 

Hạ Ngôn thấy vẻ mặt của cô thì buồn theo kiểu thiện ý, vỗ vai cô bước phòng bệnh.

 

Tình cờ, bệnh nhân băng bó như cái xác ướp đang tức giận nhảy xuống giường bệnh, con mắt duy nhất lộ ngừng phun lửa giận.

 

“Dựa ? Cô cưỡng…”

 

“Ông gì?” Hạ Ngôn lạnh lùng ông .

 

Bác sĩ Tang đầu . “Cô cuối cùng cũng đến , căn bản khuyên , cứ đòi rời .”

 

“Nếu ông , thì cứ để ông , mạng sống của trân trọng, còn mong ai xem là bảo bối.” Hạ Ngôn lạnh lùng quét mắt những xác ướp giường bệnh. “Ai xuất viện, sẽ đưa các ông về ngay, đừng bao giờ đến địa bàn của cầu cứu nữa.”

 

Bác sĩ Tang ngớ , cô y tá nhỏ ở cửa. Bảo cô đến khuyên can, cảm thấy cô giống như đến gây chiến ?

 

, cũng ầm ĩ.”

 

Nghe thấy giọng khàn khàn ôn hòa , bác sĩ Tang kinh ngạc đầu . Đây còn là bệnh nhân suýt đ.á.n.h với bà ?

 

Giọng nhẹ nhàng, còn chút thô lỗ phục nào?

 

Hạ Ngôn hừ lạnh. “Vừa nãy ở hành lang thấy tiếng la hét ầm ĩ, chẳng lẽ ông?”

 

đến cuối giường bệnh, nơi thường dán thông tin cơ bản của bệnh nhân, chỉ thấy Trương Á Á, nam, hai mươi sáu.

 

“Ông mới hai mươi sáu tuổi?” Hạ Ngôn nhịn nâng cao giọng.

 

Sự kinh ngạc về tuổi tác còn lớn hơn cả cái tên.

 

Chỉ cần giọng thô ráp và khàn khàn của ông , dễ khiến lầm tưởng đây là một đàn ông trung niên, vì thấy mặt, chỉ thể nhận dạng bằng giọng .

 

Trương Á Á khó khăn đầu tránh ánh mắt cô, sự bất an và lo lắng vốn tràn ngập trong lòng cũng vì thấy miễn cưỡng coi là quen mà dần lắng xuống.

 

Hạ Ngôn cũng coi như hiểu rõ, ông chỉ là hoảng sợ khi đột nhiên đến một nơi xa lạ. Đồng đội của ông hình như đều , tính mạng đều đặt vai ông .

 

cổ ông đeo cục sưng to như , bản còn khó bảo , chăm sóc bảo vệ đồng đội. Áp lực trong lòng thể tưởng tượng .

 

Trong thời gian ngắn ngủi , Hạ Ngôn còn thấy họ khác quá năm giây.

 

“Nằm .” Hạ Ngôn bê một chiếc ghế gỗ, xuống cạnh giường . “Lần với các ông ? Căn cứ bệnh viện, các ông nghĩ xem nơi khác còn bệnh viện miễn phí khám bệnh cho các ông ?”

 

Con mắt độc lập của Trương Á Á quét qua cánh cửa phòng bệnh đang mở, thấy hàng dài đang xếp hàng bên ngoài chờ bác sĩ Tang khám bệnh.

 

Trong lòng ông dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vô cùng phức tạp. Ông , giống như trong một mảnh đất đầy tội ác và tuyệt vọng, mọc lên một bông hoa cát cánh gầy yếu, thấy quái dị.

 

Hạ Ngôn thấy ông lơ đễnh liền hỏi: “Vẫn định về?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-422-phan-biet.html.]

Trương Á Á khẽ ừm một tiếng. “Không về , thức ăn vẫn còn trong hang kịp lấy , sợ mưa axit ăn mòn.” Hang đá thể chống gió, chống lửa, chống những bàn tay kỳ dị , nhưng chống nước mưa. Nước chảy theo khe hở trong hang, tích tụ ngày càng sâu. Một lớp bao bì nhựa mỏng manh thể chống đỡ .

 

Một nếm trải mùi vị đói khát chịu việc thức ăn bụng hư hỏng?

 

Nghĩ đến đây, ông càng yên.

 

Hạ Ngôn từ tốn xua tay. “Dáng vẻ của ông về e rằng chẳng gì. Ông chắc thẻ tích phân chứ?”

 

“Có.”

 

“Bên trong thêm một chức năng mới. Bất kỳ ai cũng thể đăng nhiệm vụ, cũng thể nhận nhiệm vụ. Thù lao tự định. chỉ thu hai mươi phần trăm phí trung gian. Ông thể thử xem. An giao dịch đảm bảo.”

 

Trương Á Á bán tín bán nghi, hiểu những dẫn đường đến bia đá.

 

Trong vẻ mặt tự tin của Hạ Ngôn, ông giơ bàn tay tròn tròn như Doraemon lên, chọc lớp băng gạc bọc cánh tay. Thẻ tích phân bên .

 

Kiểu mở ?

 

Trương Á Á nghi ngờ, nhưng giây tiếp theo, giao diện nhỏ xíu của thẻ tích phân nhảy khỏi băng gạc lơ lửng trong trung.

 

“Thật, kỳ diệu.” Ông liếc Hạ Ngôn cảm thán. Bàn tay tròn vẽ vời, mới chọc chữ nhỏ phía giao diện, nhưng khi tay ông càng lúc càng đến gần, giao diện cũng càng lúc càng lớn, sắp bằng màn hình chiếu.

 

Cái mà còn bấm trúng thì thể nữa.

 

Hạ Ngôn nhận thấy mắt Trương Á Á lé, con mắt duy nhất lộ gần như di chuyển đến đuôi mắt, tay mới thể nhấn chính xác vị trí nút.

 

Cô trầm ngâm, lẽ nào lúc đó luôn cảm thấy ông trốn áo choàng lén , thực là vì ông lé?

 

Nghĩ đến đây, cô đồng đội của ông . Nhãn cầu của họ quả nhiên đang khóa chặt Trương Á Á, nhưng ánh mắt đó khiến cô cảm thấy như đang .

 

Hạ Ngôn dậy di chuyển, phát hiện nhãn cầu của họ cũng khẽ di chuyển theo.

 

Cái thật sự đỉnh.

 

“Đinh.”

 

Trương Á Á nhấn mở tin nhắn mới. “Có nhận nhiệm vụ đăng .”

 

Sau đó mắt ông về chiếc ghế gỗ, : “Boss, tiếp theo đưa họ ?”

 

Hạ Ngôn cố nhịn cơn xung động, đưa tay đỡ trán. “Không cần, chỉ cần nhận nhiệm vụ thì bất cứ lúc nào cũng thể mở cổng dịch chuyển trực tuyến đến điểm nhiệm vụ. Đợi đối phương thành nhiệm vụ, sẽ nhận vật chất. việc, đây.”

 

Khi cô đến cửa phòng bệnh, Trương Á Á dùng giọng khàn khàn một câu đầy nghi ngờ: “Bà chủ Hạ, nếu đề cập trong nhiệm vụ là quả độc, thể dùng tay để hái, họ chỉ cần bề ngoài chắc cũng nguy hiểm chứ?”

 

Hạ Ngôn: ?

 

“Anh là quả phát sáng? Có độc gì?”

 

“Có thể sẽ la hét vài tiếng…”

 

“La hét vài tiếng cũng tính là trúng độc? đầu tiên thấy đấy. Những chuyện cần lo, nhận nhiệm vụ sẽ tự phân biệt.”

 

Nhìn bóng lưng Hạ Ngôn rời , Trương Á Á che giấu sự hoảng loạn trong lòng, thầm cầu nguyện đó sẽ vẻ ngoài của quả tròn lừa gạt.

 

Buổi tối.

 

Tất cả trong căn cứ đều thấy một tiếng kêu gào xé lòng.

 

“Tay đ.â.m bởi gai ! Bác sĩ mau cứu ! Gai chui thịt đau c.h.ế.t mất! Thằng khốn nào đăng nhiệm vụ rõ ràng! Để ông tìm thấy mày ông lột da mày !”

 

Trương Á Á lặng lẽ trở , kéo chăn lên thêm một chút nhắm mắt .

 

 

Loading...