Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 425: Vất Vả
Cập nhật lúc: 2025-11-19 20:13:29
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở phòng bệnh đối diện, cô y tá đẩy một chiếc giường bệnh nhân nhanh chóng bước , sắp xếp ở một bên hành lang, đầu giường sát ngay đuôi giường phía , nhanh đó một chiếc giường mới đẩy lên với đầu giường tiếp theo.
Từng chiếc giường nối tiếp , chớp mắt tạo thành một hàng dài, khiến hành lang vốn chật hẹp chỉ còn rộng 50 centimet.
Bên tường vẫn xếp hàng dài chờ khám bệnh, bệnh nhân giường ở ngay sát bên, đối mặt với cạnh, cả hai đều im lặng.
Bác sĩ Tang thấy giường bệnh vẫn đang truyền nước, dây truyền lắc lư bên thành giường, dễ va . Nếu may tuột kim thì rắc rối lớn.
Hiện giờ da và mạch m.á.u của bệnh nhân đều , châm kim một khó khăn.
Bà vội vàng gọi cô y tá : "Sao đẩy bệnh nhân đang truyền dịch ngoài? Không cố gắng chuyển những bệnh nhân nhẹ hơn hành lang ?"
Cô y tá lau mồ hôi trán, theo hướng bà chỉ, vẻ mặt căng thẳng giãn : "Bác sĩ, trong phòng bệnh chỉ là nhẹ nhất, những khác đều nghiêm trọng hơn. Bác sĩ đừng giữ , còn việc nữa."
Lông mày Bác sĩ Tang nhíu thành nếp sâu. Bà còn cách nào hơn, chỉ đành nâng giọng dặn dò những bệnh nhân đang xếp hàng chú ý đừng vô tình chạm dây truyền.
Hành lang chật hẹp, bệnh nhân đông đúc, chỉ một lát nhiệt độ tăng vọt, mồ hôi rịn trán mỗi , ngay cả khí cũng trở nên ô nhiễm.
Bà mở tất cả cửa sổ, mong chờ làn gió mát ùa , nhưng hôm nay gió, ý chuyển sang nơi khác mở bệnh viện càng lúc càng mạnh.
Khi khám bệnh, bà hỏi bệnh tình bệnh nhân, dùng quạt tay quạt gió. Trong đầu bà tràn ngập hình ảnh hòn đảo Lydai rộng lớn. Nếu thể mở một bệnh viện ở đó, dù bao nhiêu bệnh nhân đến, cũng đều chỗ ở, khí cũng lưu thông, thoải mái hơn nơi nhiều.
Cho đến buổi chiều tối tan , Bác sĩ Tang, ngoài việc giữ những bệnh nhân nặng thể di chuyển, còn đều cho họ về chỗ ở tự chờ đợi. Sẽ y tá đến nhà châm kim.
Làm như giải quyết vấn đề phòng bệnh, nhưng khổ các y tá, đeo hòm t.h.u.ố.c chạy từ nhà sang nhà khác, mãi đến đêm khuya mới thể về nhà.
Bác sĩ Tang dọn dẹp đồ đạc xong, lấy một ít đồ ăn Trương Á Á cho, thẳng đến quầy lễ tân Khách sạn Nghỉ Dưỡng. Bà chuẩn tâm lý lâu, đợi khí vui vẻ hơn vài câu đùa, mới mục đích thật sự.
" mở một bệnh viện đảo Lydai."
Câu dứt, Bác sĩ Tang đang căng thẳng nhận thấy sắc mặt cô quả nhiên đổi.
"Cô gì?" Hạ Ngôn thể tin .
Mở bệnh viện địa bàn của cô ư?
Trước đây khi Trử tư lệnh luôn nghi ngờ động cơ của cô, cô còn đảm bảo rằng sẽ nhúng tay việc mở bệnh viện. Mới đó bao lâu, chủ động tìm đến xây bệnh viện địa bàn của cô?
là phận thích trêu .
"Trử tư lệnh đồng ý ?" Cô hỏi.
Cảm thấy giống tính cách của ông .
"Trử tư lệnh ở căn cứ, hơn nữa mới tan ." Bác sĩ Tang lắc đầu.
Quả nhiên, Trử tư lệnh .
Hạ Ngôn: "Không từ chối cô, nhưng cô vẫn nên bàn bạc với Trử tư lệnh . Đây là chuyện nhỏ."
Ý cụ thể là gì cô cần rõ. Đảo Lydai đồ ăn thức uống, còn thể chữa bệnh và viện, là chốn đào nguyên cũng quá. Mà chủ đảo là cô, một sự tồn tại vô địch mà ai thể đ.á.n.h bại.
Trử tư lệnh đau đầu mới là lạ.
Hạ Ngôn tiễn Bác sĩ Tang , bản cũng về sân nghỉ ngơi.
Không gì thoải mái hơn là yên gì. Để họ tự xoắn xuýt .
lời của Bác sĩ Tang hôm nay nhắc nhở cô: "Hệ thống, cư dân bản địa của thế giới phép mở cửa hàng kiếm tinh hạch đảo Lydai ?"
【Xin chờ...】
【Không giới hạn, do chủ cửa hàng tự quyết định】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-425-vat-va.html.]
"Rất , ngầu thật."
...
Sau bữa sáng, Hạ Ngôn thẳng đến nhà hàng cao cấp đảo Lydai.
Nhờ sự gợi ý của Bác sĩ Tang hôm qua, cô thông suốt. Hôm nay cô đặc biệt đến xem thử lượng khách hàng bày bán đông .
"Bà chủ Hạ đến sớm ?"
" trái cây mới hái về đây, rửa sạch , cô mau lấy ăn ."
Vừa thấy cô xuất hiện, những bán hàng đang bận dựng quầy đều dừng tay, còn nhét đồ ăn tay cô.
"Không cần , ăn cơm xong. nhớ dì hôm qua ở vị trí đó, hôm nay ở đây ?"
Không Hạ Ngôn cố ý nhớ, mà là mỗi qua, dì đều nhiệt tình, bất kể bán gì cũng đều đưa cho cô một ít. Lâu dần, cô vô tình nhớ .
Sắc mặt dì cứng đờ, tự nhiên liếc vị trí cũ, gượng gạo: "Ở cũng như thôi, đều bán cả."
Hạ Ngôn theo, thấy vị trí đó giờ một cặp vợ chồng trẻ chiếm dụng, lúc cũng đang tỏ vẻ tự nhiên.
Cô gì, chào hỏi vài câu cáo từ, tiếp tục dọc theo các quầy hàng. Cô đếm thầm trong lòng, tổng cộng hơn 80 quầy.
Lúc , cô còn thấy một quen ngờ tới.
" nhớ cô là Kim Phượng ?" Hạ Ngôn ngập ngừng . Người bán hàng bên cạnh cô hình như tên là Đỗ Thành.
Họ là nhân viên của căn cứ Thượng Kinh ? Không chạy đến đây bán hàng?
Kim Phượng và Đỗ Thành , cả hai đều trốn đến tận phía mà ngờ vẫn gặp .
Kim Phượng ngượng: "Là , Đỗ Thành cùng ."
Đỗ Thành, đang giả vờ quen cô, giật : Con ranh c.h.ế.t tiệt, việc gì nhắc đến tao gì!
Kim Phượng như thấy, tủm tỉm nhấc một bộ quần áo bày quầy, : "Trong nhà vài bộ mặc đến, để cũng phí, chi bằng bán cho cần."
"Tốt lắm." Hạ Ngôn cũng .
"Kim Phượng, cô đừng khoác lác nữa. Rõ ràng là cô thu mua từ các căn cứ khác về, giờ còn giả vờ là đồ nhà mặc . Với hình to lớn của cô, mặc những bộ quần áo nhỏ thế ?"
Một giọng đầy châm chọc chen ngang, tan vỡ nụ thiện ý mà Kim Phượng đang cố tạo khuôn mặt.
Là Đỗ Thành.
Anh dùng lời lẽ thô lỗ nhất để tổn thương thể diện mà Kim Phượng coi trọng nhất.
Khóe miệng Kim Phượng co giật, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, cánh mũi phập phồng một cách khoa trương, bàn tay nắm chặt bộ quần áo như đang cố nén cơn giận sắp bùng phát.
Ngược , Đỗ Thành tỏ vẻ hề bận tâm: "Sao thế chị gái? Cô phép đốt lửa, cho thắp đèn ? Hãy xem rõ cảnh nhà cô hiện tại mới kiêu căng nhé!"
Hạ Ngôn liếc giữa hai , thích thú theo dõi vở kịch .
Đỗ Thành sang cô: "Kim Phượng thật là bản năng , để .
Mượn danh nghĩa nhân viên đ.á.n.h giá, chúng thu mua vật tư mà khác cần ở các căn cứ, mang đến đây bán , kiếm chút tiền chênh lệch để trang trải cuộc sống. Hì hì, cuối cùng cũng đều tiêu dùng ở chỗ cô thôi."
Hạ Ngôn giả vờ như hiểu : "Thì là , vất vả cho các chị ."
Đỗ Thành hì hì: "Không vất vả, về về kiếm nhiều lắm. Ở đây chuyên thu mua đồ ăn, mang sang bên bán thể kiếm lời lớn!"
"Không sợ mất việc ?"