Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 430: Trà Mát

Cập nhật lúc: 2025-11-19 20:13:35
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Giọng thực sự quá ngọt ngào, sánh ngang với quả cà chua chín mọng.

 

Nhìn khuôn mặt trắng trẻo, khóe môi cong lên như vầng trăng khuyết, đôi mắt to tròn long lanh, gọi một tiếng ngọt xớt lòng say đắm.

 

“Cô bé bán gì ?”

 

Cô gái chớp chớp mắt, giơ ấm đang cầm tay, trả lời lanh lảnh: “Anh ơi, em bán mát, hai điểm tích lũy một ly, uống ?”

 

“Vậy cho một ly .” Nhìn như tiên nữ mặt, đầu óc một trở nên mơ hồ.

 

“Trà cô gái nấu chắc chắn … ưm, ợ, ặc… dễ uống.”

 

Cô gái như thấy vẻ mặt phức tạp của , hỏi ngây thơ: “Anh thêm một ly nữa ? Trà mát tác dụng thanh nhiệt giải độc.”

 

“Đừng, đừng, chủ quầy cà chua còn lấy ?” Khách hàng uống hốt hoảng bỏ chạy.

 

“Không thưởng thức.” Cô gái bĩu môi khẩy, chuẩn đổi sang ấm hoa cúc đường phèn. thì thấy bóng dáng quen thuộc đang quầy của .

 

“Cô đến từ lúc nào , bà chủ đại nhân.”

 

Ánh mắt Hạ Ngôn chuyển từ những ấm đủ kiểu dáng bày quầy sang khuôn mặt cô . Kiều Chân vẫn giữ tính cách dạn dĩ và cẩn thận như .

 

Tuy là bình thường nhưng cô tự chăm sóc bản , trắng trẻo sạch sẽ.

 

đến. Cô chỉ bán thôi ?”

 

“Cũng hẳn.” Kiều Chân bước trong quầy, cúi xuống lấy một đống bánh mì và xúc xích mua ở siêu thị. “Em còn bán cả mấy thứ nữa.”

 

Nói xong, cô lo lắng Hạ Ngôn, chút e ngại hành vi phép. chuyện thể giấu , đa phố đều nguồn lực, tìm cách kiếm tiền chênh lệch thông tin thôi.

 

“Cô hot dog?”

 

Hạ Ngôn quanh một lượt, thấy công cụ nào thể dùng .

 

Đôi mắt Kiều Chân sáng rực: “Có ?”

 

“Ừm, giới hạn. Nếu cần cấp điện nước thì đến tìm .”

 

“Cần, em cần.”

 

Các chủ quầy gần đó thấy, thò đầu liên tục gật đầu: “Chúng cũng xin lắp điện nước.”

 

Có nước điện, đến siêu thị nhập thêm nguyên liệu, đủ các món ăn vặt chẳng sẽ .

 

Có nghề trong tay, ai còn chạy ngoài nữa.

 

Hạ Ngôn gật đầu: “Tiền điện nước tự trả. Nếu đồng ý thì đợi bận xong việc cửa hàng, sẽ đến lắp đặt cho .”

 

Tất cả các chủ quầy đồng loạt bày tỏ thành vấn đề.

 

Lúc , đợt khách hàng mới thứ hai tràn chợ sáng tối. Dòng đông đúc chen chúc . Các chủ quầy hàng ngay lập tức cất tiếng rao hàng liên tiếp.

 

“Đi ngang qua đừng bỏ lỡ, bánh mì nhỏ nước mới bóc vỏ đây.”

 

“Rau khô, trái cây khô, thời gian bảo quản siêu dài, cần lo đói bụng nữa.”

 

“Mì gói nấu sẵn, còn xúc xích.”

 

Kiều Chân cũng còn nén giọng nữa, nâng cao giọng rao: “Trà nhà em thêm đường phèn, hỗ trợ đóng gói mang . Đói khát thì một ly, đảm bảo sức lực. Có đường, đường, ngọt, ngọt, ngọt.”

 

Hạ Ngôn tranh thủ lúc dòng sắp ùa tới, bên trong, tìm một kẽ hở rời .

 

“Đừng chen.”

 

“Mấy đằng đừng chen nữa, mấy đằng đừng yên, nhanh lên chứ.”

 

“A.”

 

“Ai giẫm chân đấy.”

 

“Cảnh cáo mấy đừng ý định trộm đồ, coi chừng…”

 

Xì… xì xì.

 

Hạ Ngôn dừng , nhíu mày đầu .

 

Quá nhiều cùng lúc con đường nhỏ giữa hai dãy quầy hàng, ảnh hưởng bởi rào chắn bảo vệ quầy hàng, buộc chen chúc giữa đường, vai chạm vai. Đầu nhốn nháo như mắc kẹt trong bùn lầy.

 

Một thấp bé kẹp giữa khó chịu, n.g.ự.c lưng đều là , thở ẩm ướt ngột ngạt. Chỉ một lát tóc ướt đẫm.

 

sót , đây là tình huống cô ngờ tới.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-430-tra-mat.html.]

Hạ Ngôn lập tức mở hệ thống quản lý đảo Lydai, màn hình ảo mở rộng đường phố, từ rộng mười mét tăng lên tám mươi mét, nhấn nhẹ xác nhận.

 

Lúc , tất cả con phố đều cảm nhận rung động chân, cơ thể tự chủ mà tránh xa bên cạnh, tầm trở nên thoáng đãng.

 

Hai bên quầy hàng kéo dãn theo chiều ngang. Qua ánh mắt kinh ngạc của các chủ quầy hàng, đều hiểu rằng đây là thao tác của ông chủ .

 

Vừa lúc một làn gió biển mát lạnh thổi tới, xua tan cái nóng ẩm ướt bám cơ thể.

 

Mọi thở hổn hển, khó lòng bình tĩnh cú sốc chứng kiến tận mắt. Mãi lâu , mới thốt từ cổ họng một câu:

 

“Chà chà… đỉnh đấy.”

 

Lúc , chân truyền đến cảm giác lạ lùng, như thứ gì đó sắp nhô lên.

 

Những giữa đường nhảy chân tránh , trừng mắt mặt đất đang dần phồng lên.

 

Bất chợt, một vật hình que nhọn chui khỏi mặt đất, bay nhanh lên cao. Cho đến khi cao tới mười lăm mét thì bộ que biến thành hình trụ tròn. Giây tiếp theo, đỉnh trụ mở một tán dù siêu lớn màu xanh da trời, che phủ bộ con phố.

 

Tán dù liên tục đổi màu sắc, như một bàn tay điều chỉnh màu yêu thích, cho đến khi cuối cùng cố định màu trong suốt, thể rõ những đám mây trắng bầu trời và mặt trời mọc ở phía đông.

 

Ngay đó, một làn gió lạnh dịu nhẹ từ đỉnh thổi xuống, xua tan nóng còn sót .

 

Mọi cạn lời.

 

Đây…

 

Đây chẳng là điều hòa ?

 

Mở công khai giữa phố lớn gì che chắn?

 

Quá sức hào phóng.

 

Vừa tắm nắng hóng mát, bổ sung canxi và tận hưởng sai sót gì.

 

Rốt cuộc đây là nơi thần tiên nào .

 

Bàn tay đen là Hạ Ngôn hài lòng gật đầu, cuối cùng đặt cho con phố một cái tên dễ hiểu, dễ nhớ, Phố Ẩm Thực, và chọn dựng ở lối .

 

Cô vỗ tay rời , giấu công danh.

 

Giờ thì tất cả các chủ quầy đều phấn khích, một nghìn năm trăm điểm tích lũy bỏ quá đáng giá.

 

“Bà chủ Hạ, yêu cô.”

 

“Cô chính là thần của .”

 

Đừng là chủ quầy, ngay cả những khách hàng vẫn còn giữ sự nghi ngờ trong lòng lúc cũng ngửa cổ hò reo, hét lên một tiếng quá đỉnh.

 

Người bản lĩnh thông thiên thèm ba cọc ba đồng của họ ?

 

Đây chắc chắn là trời phái xuống để cứu vớt chúng sinh.

 

“Êy, ngang qua đừng bỏ lỡ.”

 

“Rau khô, trái cây khô.”

 

“Cho một gói. Gói mang luôn, ăn ở đây.”

 

“Em gái, mau cho chị một ly nước, chị khát c.h.ế.t .”

 

“Mì gói, mì gói nấu sẵn thích nhất, cho thêm một cây xúc xích.”

 

Hạ Ngôn trong cửa hàng, tâm trạng cực kỳ con Phố Ẩm Thực náo nhiệt.

 

Tất cả đều do một tay cô tạo .

 

Cô thực sự xây dựng một chốn đào nguyên giữa thời mạt thế. Ở đây chiến tranh, thế lực đen tối, chỉ một nhóm sống sót đang cố gắng sống sót tỏa sức sống mãnh liệt.

 

Hạ Ngôn bỗng cảm thấy tự hào, mặc dù cô chỉ là ngoài đến thế giới nghỉ dưỡng.

 

Cảm giác phẩy tay một cái là thể dễ dàng giải quyết vấn đề khiến khác đau đầu, thực sự say đắm. Cũng trách đều theo đuổi quyền lực.

 

Giữ vững ý định ban đầu là một điều khó.

 

Hạ Ngôn chỉ say đắm một lát, đầu óc tỉnh táo trở .

 

Vẫn là nên để thứ hư vô phá vỡ tâm cảnh. Đó là một cái hố đáy, rơi sẽ khó thoát .

 

Cuộc sống yên gì vẫn là phù hợp nhất với cô.

 

“Xem còn chỗ nào cần đổi , thì sang cửa hàng tiếp theo.”

 

 

Loading...