Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 433: Không Chấp Nhận
Cập nhật lúc: 2025-11-19 20:13:38
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không hiểu , đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu.
Mặc dù ông luôn cảm thấy cô lạnh lùng, xa cách, giống con , nhưng ánh mắt ngay lập tức phá vỡ bức tường tư tưởng của ông .
Ông vẻ ngoài cô lừa dối.
“Ông thấy gì ?”
Bàn tay mảnh mai trắng trẻo vẫy vẫy mắt, Trử tư lệnh giật tỉnh .
Bà chủ trẻ tuổi với khuôn mặt xinh mặt dường như đang lo lắng, nhưng cảm xúc thật sự chạm tới đáy mắt.
Cô chỉ là đang mất kiên nhẫn chờ đợi, thúc giục.
Trử tư lệnh hít một thật sâu, định tinh thần: “Được, ở đây .”
“Tốt.” Hạ Ngôn trả lời. “Vị trí xác định, chúng nên về vấn đề kiến trúc…”
Trử tư lệnh lấy bản vẽ kiến trúc gấp suốt đêm, chỉ đổi một chút so với mẫu sẵn, đưa cho Hạ Ngôn.
Trên đó tổng cộng ba tòa nhà lớn, hai tòa nhà nội trú và một tòa nhà phòng khám, diện tích còn ghi chú mục đích sử dụng.
“Hệ thống, mau quét xem một tòa nhà nên tính phí bao nhiêu là hợp lý.”
Sử dụng ngoại lực đúng lúc, cuộc sống nhẹ nhàng hơn một nửa.
Hạ Ngôn vẻ đang xem bản vẽ chăm chú, nhưng thực chất tâm trí bay xa tận chín tầng mây.
Xin chờ.
Sau khi kiểm tra, giá đề xuất là năm triệu điểm tích lũy mỗi tòa.
Cảm ơn.
Hạ Ngôn đặt bản vẽ xuống, Trử tư lệnh : “Mỗi tòa nhà tính phí mười triệu, ba tòa là ba mươi triệu điểm tích lũy. Ngoại trừ thiết y tế, sẽ chuẩn thứ sẵn sàng cho ông, chỉ cần xách vali là thể mở cửa.”
Xin hệ thống, cô chấp nhận giá đề xuất.
Ngay cả Trử tư lệnh chuẩn tâm lý cũng mức giá cho kinh ngạc.
Không vì đắt, mà là quá rẻ.
Nếu là đây, một tòa nhà cần đến hàng trăm triệu tiền vốn, ba tòa nhà hàng tỷ thì ít công ty lớn nào dám đấu thầu. Bây giờ chỉ cần mười triệu điểm tích lũy ư?
Trử tư lệnh ngửa mặt lên trời lớn.
“Cứ quyết định . trả tiền đặt cọc cho cô nhé? Có cần ký hợp đồng gì , để đảm bảo cho cả hai bên?” Trử tư lệnh một tràng nhanh chóng, sợ cô phát hiện điều gì đó đổi ý.
Dù thì cô cũng từng chuyện .
Hạ Ngôn với vẻ mặt như đang giấu đầu hở đuôi châm chọc: “Không cần, khi nào thanh toán đủ điểm tích lũy, bên sẽ khởi công.”
Trử tư lệnh lập tức bày tỏ sẽ gom tích lũy ngay, sải bước dài lưng bỏ .
Để Hạ Ngôn một trong gió bão.
Cô, luôn lột lông cừu của khác, lúc cảm giác lột lông. Chẳng lẽ mức giá tăng của cô là giả? Cô gấp đôi mức giá hệ thống đưa mà.
Ở quảng trường trung tâm xa, một nhóm đang tụ tập, ngước màn hình cuộn xem xuất hiện khuôn mặt quen thuộc nào . Nếu đột nhiên vang lên tiếng la xé lòng, tất cả sân đều sẽ bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Tốt quá, tìm .
lúc , Hạ Ngôn thấy vài sống sót mặc áo choàng đen, họ thẳng đến bãi biển vắng , cởi áo choàng , để lộ những vết sẹo màu nâu đỏ loang lổ cơ thể trắng bệch, như những bông hồng chồng chất nở rộ, thấy một chỗ da lành nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-433-khong-chap-nhan.html.]
Người đàn ông gầy gò trắng trẻo đầu lấy dung dịch sát khuẩn, bảo đồng đội ngửa ghế tắm nắng, dùng tăm bông thấm dung dịch nhẹ nhàng bôi lên vết thương.
Lúc Hạ Ngôn mới nhận , họ chính là nhóm Trương Á Á vội vàng xuất viện khi vết thương lành hẳn.
Xem họ theo lời bác sĩ, tranh thủ lúc nắng sáng quá gắt, tập trung đến phơi nắng.
Bản chất Trương Á Á , thậm chí thể sự tàn khốc của mạt thế, sự khắc nghiệt của môi trường sống mất lòng trong tim . Dù là lúc cô mò mẫm xuống cầu thang, Trương Á Á lặng lẽ đưa ánh sáng lên, cuộc tranh cãi giữa hai , vẫn đặc biệt mang quà cảm ơn đến khi xuất viện.
Tất cả đều cho thấy lòng của che giấu lớp áo choàng đen.
điều kỳ lạ là, chỉ bộc lộ lòng từng chút một sự bảo vệ của áo choàng. Không áo choàng, trở nên giống một con nhím lột da, mềm yếu.
Hạ Ngôn dời tầm mắt về phía biển cả tĩnh lặng. Dưới nền trời vô tận, mặt biển càng thêm lấp lánh, giống như cảm giác Trương Á Á mang cho cô.
"Trương Á Á."
Một nhóm đang bãi biển vội vàng bật dậy, cánh tay thể duỗi thẳng cố gắng với lấy quần áo để bên cạnh, cố gắng che sự dị dạng của cơ thể.
Dù là lúc nào, cơ thể bất tiện cũng mang cho cảm giác yếu thế, dễ nắm thóp.
Trương Á Á khoác áo choàng, trấn an đồng đội xong, kéo đôi chân bất tiện, bước khập khiễng về phía Hạ Ngôn đang lưng .
"Cô tìm ?"
Giọng khàn đặc độc đáo của vang lên phía .
Hạ Ngôn đầu , giọng mang theo ý : "Phục hồi thế nào ? Vẫn hiệu quả chứ?"
Trương Á Á xòe hai tay giấu áo choàng , để tránh quần áo trôi dung dịch quý giá.
"Tốt hơn nhiều ."
Anh suy nghĩ giải thích cho hành vi rời viện khi vết thương lành: "Ban đầu chúng định lời cô, cứ ở cho đến khi vết thương đỡ hơn mới về. lượng cần nhập viện ngày càng nhiều, phòng bệnh đủ, ngay cả hành lang cũng đầy .
Họ trông vẻ nghiêm trọng hơn chúng nhiều. Sau đó bàn bạc, nghĩ là mưa axit cũng tạnh, dứt khoát về nhà dưỡng thương. chúng vẫn đến đây phơi nắng mỗi ngày, cũng uống t.h.u.ố.c đúng giờ..."
Anh đến đoạn thì tăng tốc, dường như sợ Hạ Ngôn vui.
Đôi mắt Trương Á Á giấu áo choàng chằm chằm cô, tim đập nhanh như nhảy ngoài. Anh cũng tại sợ một xa lạ tức giận đến . Có lẽ, là lương thiện đành lòng thấy quan tâm buồn lòng?
Cảm giác tội đó, thể phát điên.
, cô giống...
Hạ Ngôn ngắt lời bằng giọng dịu dàng: "Bác sĩ Tang và đều . Bà khâm phục các bạn. Đợi một thời gian nữa bệnh viện đảo mở cửa, các bạn cần về, cứ ở cho đến khi vết thương khỏi hẳn."
"Đảo sắp mở bệnh viện ?!" Trương Á Á kinh ngạc kêu lên.
"Ừm, lúc đó sẽ giữ chỗ cho các bạn. Các bạn đừng về nơi cũ nữa, nơi đó quá ẩm ướt và lạnh lẽo cho khớp của các bạn. Hoặc, nếu cần, còn thể giúp các bạn tìm một chỗ việc."
Sự chú ý của Hạ Ngôn tập trung chiếc áo choàng đen xuất hiện ở góc .
Cô từng cố gắng giúp đỡ khác một cách vượt quá giới hạn như thế . Có lẽ là ánh sáng đó, hoặc là món quà cảm ơn quý giá . Tóm , cô chỉ .
"Vậy... ngại quá."
"Không , việc nhỏ thôi." Hạ Ngôn những đám mây tụ trôi đến, rìa đám mây như chiếc bánh bông lan đang từ từ sụp đổ, dần màu xanh biếc nuốt chửng, "Lúc các bạn đến thấy Phố Ẩm Thực ? Đang cho thuê ngoài đấy. Nếu ý định, cứ đến phòng cho thuê thủ tục là ."
Trương Á Á ý trong lời cô, miệng dần há lớn, ánh sáng rực rỡ dần nở rộ trong mắt.
" thấy , ý định đó, chỉ là lo lắng..."