Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 439: Hài hước
Cập nhật lúc: 2025-11-19 20:47:57
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói xong, cong khuỷu tay thúc thấp hơn nửa cái đầu, đầy ác ý.
“Anh đúng .”
Vì cả hai đều lưng về phía Hạ Ngôn, cô cũng phân biệt ai là Bạch Tả, ai là Bạch Hữu, chỉ thấy thúc nghiêng đầu đồng đội.
Đồng đội hì hì, cũng bắt chước đàn ông thúc khuỷu tay đáp .
“Anh gì là đó là đó.”
Ai ngờ đàn ông chớp mắt đổi sắc mặt, giơ tay định tát. “Ăn lớn nhỏ, tao đùa với mày là coi trọng mày, mày dám động tay động chân với tao? Tìm đòn!”
Bàn tay đàn ông vung trong khí chớp mắt to và dày lên, lòng bàn tay đầy chai sạn, là do việc nặng nhọc mà thành.
Nếu cái tát thực sự giáng xuống, mặt khi tát gãy xương.
Nếu họ mặc quần áo giống , Hạ Ngôn còn phân biệt , nhưng nếu họ sử dụng dị năng…
Thiếu niên bên sắp đ.á.n.h giấu sự cáu kỉnh bùng lên, ngọn lửa đỏ rực bốc từ lòng bàn tay, trực tiếp đón lấy.
“Đánh c.h.ế.t m* mày!”
Được , là Bạch Tả, đ.á.n.h chửi, sợ gây rối đủ.
Hạ Ngôn hai tay đặt lan can, thần sắc nhàn nhạt bàn tay sắp chạm bên .
Lúc Bạch Hữu cúi , hai tay chớp mắt phóng vài dải băng nhọn sắc, thẳng mặt đàn ông.
Hai chọi một, sắc mặt đàn ông lập tức khó coi, chịu thua, căng chặt hai cánh tay, cơ bắp cuồn cuộn chắn chắc chắn mặt, chân xoay một cái định xông thẳng qua.
“Chậc, thật là giữ mồm giữ miệng.”
Người lính gác bên cạnh Hạ Ngôn c.h.ử.i thầm một tiếng, giương s.ú.n.g dị năng, nhắm chuẩn b.ắ.n một tràng đạn dị năng.
Xìu xìu xìu.
Đầu tiên là dải băng của Bạch Hữu đ.á.n.h tan, soạt soạt rơi xuống.
Sau đó đạn dị năng chính xác rơi xuống đất trống giữa ba , nổ tung một khối bùn đất và mảnh vụn, đổ ập xuống đầu và mặt ba .
Những xung quanh thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, chỉ một cái cúi xuống tiếp tục việc, vẻ mặt quen thuộc như cơm bữa.
Xung đột nội bộ trong tiểu đội xung đột với đội khác, chuyện quá đỗi bình thường, còn bằng thây ma đến thể khiến cảm xúc d.a.o động.
Giọng cảnh báo của lính gác vang lên: “Căn cứ cấm đ.á.n.h , ai còn dám gây rối sẽ bắt lao động công ích một tháng.”
Người đàn ông mặt rộng hình như là đội trưởng của tiểu đội, nhưng lúc mới lên tiếng.
“Biết lính, về sẽ dạy dỗ chúng nó cẩn thận, đảm bảo xảy chuyện như nữa.”
Người lính gác để ý đến , tiếp tục cảnh giác xung quanh.
Người đàn ông mặt rộng hớ nhưng bận tâm, hất mảnh vụn tóc xuống, huýt sáo một tiếng nhặt xẻng sắt lên việc.
Ba vốn căng thẳng như dây đàn ngay lập tức hạ hỏa, ba cái đầu hướng về các phía khác , tay đưa lên tóc dùng sức bới.
Họ gần , nên mảnh vụn rơi tóc càng nhiều.
lúc , một phụ nữ mặc quần áo màu nhạt tiến gần, do dự một lúc giữa ba , nhanh đưa lựa chọn.
Tay trái chỉnh tóc Bạch Tả, tay chỉnh tóc đàn ông, đồng thời hề chê bẩn giúp họ sửa đầu tóc.
Hạ Ngôn trơ mắt tai Bạch Tả đỏ bừng.
“Chị Hiểu Hồng, em tự là , đừng để bẩn tay chị.”
Bạch Hữu và Hạ Ngôn phản ứng giống , dám thẳng và coi như thấy để yên.
Chuyện , mấy ngày gặp, Bạch Tả bước một con đường độc đáo như ?!
Người phụ nữ gọi là chị Hiểu Hồng khẽ ừ một tiếng, dịu dàng đáp : “Không , chị giúp em , một chỗ ở em thấy.”
Người đàn ông đối diện hừ lạnh một tiếng: “Hiểu Hồng , ông thực sự hiểu thằng gầy còm gì , em để ý đến nó. Ông khỏe hơn cao hơn còn dai sức hơn nó, từ góc độ nào cũng mạnh hơn nó.”
Ông vòng tay ôm lấy eo phụ nữ, bá đạo kéo cô về phía .
“Hồng , cứ theo ông , đảm bảo em sẽ ăn ngon mặc , sống sung sướng như thần tiên.”
Hiểu Hồng giật vì kéo, tay vô thức đặt lên n.g.ự.c ông , nắm tay đ.ấ.m nhẹ một cái: “Anh em sợ đấy.”
Giọng điệu đó, biểu cảm đó, thật sự khiến dễ say đắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-439-hai-huoc.html.]
Ánh mắt đàn ông lộ vẻ si tình, ông sờ lên tay cô đang nắm chặt đặt lên tim : “Nghe , nó đang đập vì em.”
Hạ Ngôn và lính gác trạm gác đang xem kịch: Ọe.
Bạch Tả lập tức bùng nổ, lao lên giằng co: “Thằng lưu manh thối tha, mau buông chị tao !”
Người đàn ông ôm Hiểu Hồng xoay một vòng, gạt tay .
“Thằng nhóc thối, chừng qua đêm nay ông sẽ thành rể của mày, cái miệng mày câm ngay cho ông.”
“Tóc nó sắp cháy kìa.” Lính gác đột nhiên .
Hạ Ngôn , Bạch Tả đang nổi điên, : “Chẳng , mới nhớ, các cũng thích xem náo nhiệt ?”
Những biểu cảm trang trọng khẽ gật đầu: “Cũng tìm chút niềm vui chứ, căng thẳng thần kinh mãi dễ tâm thần.”
Hạ Ngôn tỏ vẻ hiểu.
Bên , Bạch Tả bắt đầu dùng tay kéo , túm lấy cổ áo của Hiểu Hồng mà giằng co điên cuồng.
Hiểu Hồng siết cổ, ngửa đầu , mặt đỏ bừng lè lưỡi, trông như sắp đứt .
“Em, em, mau buông tay .”
Cái phúc , cô thật sự thể chịu nổi.
Người đàn ông thấy tình hình , bàn tay to đặt lên gáy cô , dùng sức kéo về phía vai , bắt đầu so găng với Bạch Tả.
Đôi mắt hổ của ông trừng lớn, nhận Hiểu Hồng bắt đầu trợn trắng mắt.
“Hình như Đội hoa sắp tiêu ,” Hạ Ngôn chép miệng. “Các xuống can thiệp ?”
Người lính gác xoay cổ, chỉ liếc xuống một cái vội vàng về phía xa.
“Tranh chấp tình cảm thuộc phạm vi quản lý của chúng .”
Hạ Ngôn: …
Cô nghĩ danh hiệu Đội hoa chắc là tự phong, vì lâu như , đàn ông mặt vuông và những còn đều như thấy , mặc cho ba giằng co.
Mặt Hiểu Hồng càng lúc càng đỏ, gân xanh cổ nổi lên, mắt lờ đờ lật ngược, trong khi hai vẫn đang giành giật cái cổ áo.
“Á.”
Hiểu Hồng kêu lên một tiếng t.h.ả.m thiết, lợi dụng lúc họ sững sờ, dùng sức thoát , ngã vật xuống đất ôm cổ thở dốc.
“Hồng, Hồng của .”
“Chị Hiểu Hồng, chị ? Có giở trò ?” Bạch Tả xị mặt sắp .
Không kiểu t.h.ả.m thiết, mà là vì tức giận đến mức cả run lên bần bật.
Cái tên đàn ông thật là vô liêm sỉ.
Bạch Hữu, lưng như quen , cuối cùng cũng thể chịu thêm, vòng tay qua cổ Bạch Tả kéo ngược về phía .
“Bạch Tả, tỉnh táo , nam nhi nước mắt dễ rơi.”
Bạch Tả ngửa đầu , nước mắt nhòa , lên bầu trời xanh và những đám mây trắng, lời nào.
Thật sự đau lòng.
Một lúc lâu , lau nước mũi, : “Anh, mau thả em xuống.”
Bạch Hữu dừng bước, lạnh lùng : “Nếu bây giờ sức, treo ngược mày lên để đổ hết nước trong đầu mày .”
Bạch Tả nuốt nước miếng, đưa tay cố gắng gạt tóc mái che cửa sổ tâm hồn.
“Anh, em thật, mau thả em xuống.”
Bạch Hữu tức giận: “Chẳng lẽ mày còn tìm cô ?”
Bạch Tả hét lên ngắt lời: “Không . Em thấy bà chủ Hạ . Mau thả em xuống.”
Bạch Hữu theo ánh mắt và ngẩng đầu lên.
Trên vọng gác, Hạ Ngôn đưa tay .
“Chào.”