Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 444: Hiệu trưởng

Cập nhật lúc: 2025-11-19 21:14:24
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hạ Ngôn nhảy từ độ cao một mét xuống, đáp đất vững vàng. Cô đến bên bàn, Cao Sĩ Tự lặp : “ dự định xây một ngôi trường, Cao cân nhắc nghề cũ ?”

 

Quay thầy giáo?

 

Cao Sĩ Tự sững sờ, những nếp nhăn chảy xệ mặt như băng giá đông cứng, sâu thêm nữa. Ông dường như ngờ rằng còn thể chuyện mở trường học, nhưng nếu là do bà chủ Hạ đề xuất, vẻ chân thực.

 

“Cái …”

 

Bác sĩ phản ứng , dậy : “Đây là một chuyện , trong căn cứ cũng ít trẻ em đến tuổi học, chúng nên ủng hộ. Trử tư lệnh, chuyện lớn lao. Bà chủ Hạ sắp xây trường học .”

 

“Cái gì? Xây trường học?”

 

“Thật giả ?”

 

Sau khi hô lên, tất cả những phỏng vấn đều dừng động tác trong tay, nhấc khỏi ghế, chống nửa nhô đầu về phía Hạ Ngôn.

 

“Đương nhiên là thật. Bà chủ Hạ còn mời thầy Cao đến dạy.” Bác sĩ kích động rút sơ yếu lý lịch của Cao Sĩ Tự , gạch chéo ba vạch lên ngôi năm cánh đó.

 

Bác sĩ Tang mừng: “Việc quá . Vừa còn lo ai sẽ tổ chức khóa huấn luyện. Nếu trường học xây dựng, thể mở lớp xóa mù chữ cho lớn ?”

 

Hạ Ngôn gật đầu: “Không thành vấn đề.”

 

đầu về phía Trử Vạn Phu. Đối phương cũng đang ngước mắt tới, hai .

 

Ông : “Mang một cái bàn đến cho bà chủ Hạ.”

 

Mọi tự động nhường một lối , tiễn cô xuống. Một lính cầm tấm biển ghi chữ Giáo viên lưng cô.

 

Hạ Ngôn rút một bản sơ yếu lý lịch, với tất cả ánh mắt đang :

 

“Không giới hạn môn học, giới hạn học vị, từ giáo viên mầm non đến giáo sư, hoặc là cảm thấy thể đảm nhiệm vai trò hướng dẫn dị năng, đều thể đến chỗ đăng ký.”

 

Ý là cô thiết lập vài môn dị năng chuyên nghiệp, nội dung học tập là thế nào để sử dụng dị năng hiệu quả hơn và nâng cao cấp độ. Điều đó nghĩa là giảng viên dị năng cấp cao, hoặc là nhà nghiên cứu chuyên về dị năng.

 

Nhất thời, tất cả sân đều động lòng, ánh mắt về phía cô gần như bừng cháy.

 

Bà chủ Hạ đang cho họ một cơ hội để tìm hiểu sâu sắc về dị năng, một cơ hội để quan sát cận cảnh cách các nhân vật lớn sử dụng dị năng.

 

Đám đông càng lúc càng tản hai bên, tạo thành một lối rộng một mét, tất cả đều ngó , mong chờ một nhân vật lớn nào đó chủ động , trở thành giảng viên.

 

Hạ Ngôn liếc Cao Sĩ Tự. Thần sắc ông quá phức tạp, dường như đang đấu tranh nội tâm.

 

Cô cho ông thời gian để suy nghĩ.

 

Cô lấy sơ yếu lý lịch của Cao Sĩ Tự từ chỗ bác sĩ, đặt tay, lối trống , dậy quét mắt qua đám đông một lượt.

 

Ngoài những quen , rõ cấp độ dị năng, trong quen chỉ một đáp ứng yêu cầu.

 

“Cảnh Diệc Mạch, lên đây.”

 

Mọi đầu theo hướng tay cô vẫy, xem nhân vật lớn nào thể bà chủ Hạ chủ động gọi tên.

 

Giữa biển mênh mông, điều đầu tiên đập mắt là những đàn ông cao lớn nổi bật giữa đám đông, nhưng vẻ mặt mong đợi mơ hồ của họ cũng giống như .

 

Lúc , thấy một giọng đáp bất đắc dĩ truyền tai.

 

“Được.”

 

Chỉ thấy một đàn ông trai, gầy gò cao ráo xin nhường đường, chậm rãi bước khỏi đám đông.

 

Có khách hàng cũ nhận , khẽ thốt lên: “Anh là nhân vật lớn hệ Lôi Điện cấp cao đấy.”

 

Mọi hít một khí lạnh, kìm lùi tránh đường.

 

Dòng điện tối đa mà cơ thể con thể chịu đựng chỉ là ba mươi sáu vôn, lỡ nhân vật lớn xúc động, rò điện như Pikachu thì .

 

Hạ Ngôn dọc theo hàng bước cho đến phía . Đợi , cô thẳng: “ nhớ cấp độ dị năng của cao. Đến chỗ giảng viên , mức lương đãi ngộ dễ thương lượng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-444-hieu-truong.html.]

 

Cảnh Diệc Mạch cũng khách sáo: “Nói rõ hơn .”

 

Hạ Ngôn : “Thời gian khóa học cụ thể còn xem tuyển bao nhiêu giáo viên. Hiện tại xác định là tám giờ sáng đến năm giờ chiều, nghỉ giữa giờ hai tiếng, nghỉ ba ngày mỗi tuần. Nghỉ hai ngày một ngày nghỉ ba ngày bốn ngày thì do các tự quyết định, nhưng xác định rõ kế hoạch nghỉ ngơi đầu tháng.”

 

Cô ngừng một chút tiếp tục: “Về tiền lương, mười nghìn điểm tích lũy mỗi tháng, cung cấp chỗ ở, thỉnh thoảng phúc lợi phát thêm.”

 

“Có bao ăn ?” Cảnh Diệc Mạch quan tâm đến điểm hơn.

 

Hạ Ngôn: …

 

nhiều chỗ ăn uống như , còn chuẩn thêm căng tin?

 

Ngôi trường cô xây là kiểu nội trú, thể tan học buổi trưa đưa học sinh về nhà . Như quá phiền phức.

 

Nghĩ đến đây, Hạ Ngôn khỏi về phía Cao Sĩ Tự.

 

“Cao nghĩ kỹ ? tự nhận là một hiệu trưởng giỏi, chỉ thích hợp kiếm điểm tích lũy. Còn cụ thể trường học vận hành thế nào, thực sự mù tịt.”

 

Cao Sĩ Tự vốn tưởng cô chỉ cho vui, nhưng ngờ cô bao phủ diện từ nhỏ đến lớn.

 

Thần kinh của ông bắt đầu run rẩy. Trong lòng ông nghẹn một luồng khí rõ, thúc đẩy ông tiến lên.

 

“Chú?”

 

Ông bước, cháu trai nắm lấy ống tay áo, giọng điệu lo lắng: “Chú thật sự thầy giáo ? Không bận tâm nữa ? Chú đường dễ dàng, chú đừng gì nữa, nghỉ ngơi cho , thứ cháu lo.”

 

Tóc Cao Sĩ Tự hoa râm, lòa xòa che tai khô héo. Sau tai ông một nốt ruồi đen, vẫn tròn trịa như thường lệ.

 

“Cháu trai,” ông ngẩng đầu, đôi mắt vốn đục ngầu hiện lên sự tỉnh táo bất thường, “ thể trốn tránh. Đây là sứ mệnh của .”

 

“Sẽ …”

 

“Không cần khuyên nữa. Trong lòng vẫn luôn day dứt với đám trẻ đó. Nếu cảnh giác hơn một chút, nếu lúc đó ở cổng trường, nếu…” Cao Sĩ Tự đau khổ nhắm mắt . “Đáng tiếc nếu.”

 

Cháu trai ông còn cách nào, ánh mắt cầu cứu về phía Hạ Ngôn. Trong đó xen lẫn sự tức giận và oán trách , Hạ Ngôn bận tâm.

 

Cô bình tĩnh : “Thầy Cao Sĩ Tự, hoan nghênh thầy gia nhập trường học. Chức vị Hiệu trưởng, thầy hứng thú ?”

 

Cao Sĩ Tự mở mắt nữa. Sự phiền muộn lo âu tan biến, cả bừng lên sức sống mới.

 

đồng ý.”

 

“Tốt.” Hạ Ngôn dậy, với Trử Vạn Phu, vẫn luôn âm thầm quan sát bên cạnh: “Phiền tư lệnh mang thêm một cái bàn nữa đến.”

 

Trử Vạn Phu vẫy tay : “Chuẩn bàn cho Hiệu trưởng Cao nữa.”

 

Ông rút vài bản sơ yếu lý lịch của những thích hợp từ đống hồ sơ, xếp chồng lên , đẩy tới mặt Hạ Ngôn: “Mấy đây cũng từng là giáo viên, cô thể cân nhắc.”

 

Chỉ cần là chuyện , lý gì mà ủng hộ.

 

Việc phân bổ nguồn lực hợp lý quan trọng hơn bất cứ điều gì.

 

Hạ Ngôn nhận lấy, đưa cho Cao Sĩ Tự. Ông từng là hiệu trưởng, hiểu rõ hơn cô.

 

Cao Sĩ Tự xem qua, tỏ hài lòng với ba câu hai lời đó. Ông đề nghị gọi những trở phía để tìm hiểu chi tiết tình hình.

 

Hạ Ngôn gật đầu. Cô đương nhiên sẽ ý kiến.

 

Cháu trai chính là trợ lý miễn phí của ông , những việc như hô gọi lớn thế giao cho .

 

“Bạch**, Trương*… xin mời đến phía một chút.”

 

Đội ngũ nhốn nháo bước mấy chục , chủ động xếp thành một hàng tới.

 

“Tiểu Cảnh , cần suy nghĩ lâu như ?”

 

 

Loading...