Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 446: Gặp Lại
Cập nhật lúc: 2025-11-19 21:14:26
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cao Sĩ Tự trần nhà đen kịt, đầu óc đầy những suy nghĩ phức tạp. Ông thể rõ lúc cảm xúc nào nhiều hơn. Vốn dĩ chỉ là một gánh nặng, chớp mắt khôi phục phận hiệu trưởng như , cứ như từ trời rơi xuống đất, từ đất bay lên trời.
Sau khi trải qua sóng gió lớn, lẽ ông nên bình thản chấp nhận, nhưng trong lòng luôn một chút khó chịu, cụ thể là gì, ông dám nghĩ sâu.
“Chú,” cái bóng tối hơn cả bóng tối ở giường đối diện lật , “Cháu cũng ngủ .”
Cao Sĩ Tự giữ tư thế ngửa, giọng điệu bình thản: “Cháu cũng mất ngủ ?”
Ông để cháu trai điều bất thường.
Cao Thạch khẽ ừ một tiếng, với vẻ bàng hoàng : “Cháu cảm thấy hôm nay như mơ, chuyện quá đỗi tự nhiên.”
Mơ hồ trở thành giáo viên phụ trách tuyển sinh, nhớ lúc ăn tối, một nhóm cư dân dẫn theo con cái đến hỏi về yêu cầu nhập học. Gọi một tiếng thầy giáo khiến đầu óc choáng váng.
Ngay cả khi về chỗ ở, vẫn đặc biệt tìm đến, tay xách theo vật phẩm tặng quà, chỉ để nhờ giữ một suất nhập học cho con cái.
“Không , cần mang đồ đến, trường học còn xây xong. Đợi đến lúc thứ chuẩn thỏa, cứ đưa con học là . Tuyệt đối đừng tặng quà, chúng thực sự dám nhận.”
Cao Thạch vẫn còn nhớ câu trả lời của vị phụ đó:
“Chúng quá hiểu bà chủ Hạ. Cô xây trường học, thì ngày mai cũng là ngày sẽ xây xong. Đến lúc đó quảng bá diện, khi đó những đứa trẻ trường sẽ chen chúc . thực sự sợ lúc đó xếp suất.”
Cao Thạch nghĩ rằng ông nghĩ quá nhiều, nhưng cũng tiện dập tắt sự tích cực, đành lấy bút và sổ : “Bây giờ cháu giúp đăng ký, nhưng đồ vật xin mang về, cháu kiên quyết nhận.”
Nghĩ đến đây, Cao Thạch nghiêng đầu, cái bóng đen phẳng đối diện.
“Chú ơi, chú ngày mai trường học thể xây xong ?”
Trong phòng im lặng, ánh trăng nhợt nhạt xuyên qua khe hở, rắc xuống đất những vệt sáng dài với những đường cong gấp khúc.
Ngay lúc tưởng chú ngủ, Cao Sĩ Tự lên tiếng.
“Ngủ , ngày mai còn .”
“... Cháu .”
Cậu buồn ngủ.
Cậu đành mở mắt đếm cừu.
Bóng trăng từng chút bò lên giường. Nghe đội tuần tra ngoài cửa sổ ca hết đến khác, những tiếng lẩm bẩm báo bình an, trở thành một hộ chăn nuôi giàu với hàng triệu tài sản.
Cậu bắt đầu tưởng tượng xem nên xử lý cừu như thế nào. Trước hết, lông cừu thể bán tiền. Cừu con sinh nhanh chóng xử lý, nếu cừu nuôi nổi sẽ gầy . Cừu đực cũng thể xử lý, chỉ giữ một phần ba là đủ dùng.
, cừu còn thể cho sữa. Sữa thể bổ sung canxi, nhất là bán cho nhà tầng . Nhà họ mấy đứa trẻ, đứa nào cũng gầy gò. Một con cừu cũng thể bán ba tinh hạch cấp ba. Cậu vài nghìn đến gần vạn con!
Trong căn phòng tối đen, Cao Thạch kích động lật dậy, dường như thấy những tinh hạch kêu loảng xoảng đang vẫy gọi .
Màu sắc tối bầu trời dần tan biến. Bầu trời phía đông rỉ màu vàng cam, dần chuyển sang hồng phấn, cho đến khi trắng như bụng cá, thắp sáng bầu trời phía .
Trong căn cứ yên tĩnh bắt đầu xuất hiện tiếng hoạt động.
Cao Sĩ Tự mở mắt, cảm thấy nhãn cầu đau nhức mệt mỏi. Ông nhẹ nhàng xoa mắt dậy, định dùng nước lạnh để tỉnh táo.
Lúc , ông thấy cháu trai với vẻ mặt hưng phấn kỳ lạ.
“Cháu dậy sớm ?” Chẳng lẽ cũng thức trắng đêm?
Cao Thạch nhảy xuống giường, sà bên cạnh ông, nắm lấy tai ông thì thầm chia sẻ bí mật:
“Chú ơi, cháu phát tài !”
...
Hạ Ngôn cảm thấy hai họ bất thường, như thể thức trắng đêm, chạy marathon cả đêm, chỉ mệt mỏi mà quầng thâm mắt còn đậm hơn . Mặc đồ linh vật cũng thể đóng vai gấu trúc.
cuốn sổ Cao Thạch đưa tới dập tắt ý nghĩ của cô.
“Không cần tăng ca ? Hai quá tận tâm .”
Hạ Ngôn mở lướt qua, đó ghi chép dày đặc thông tin đặt .
Cô gập cuốn sổ , ném ô hệ thống.
“Đi thôi, hôm nay chúng việc ở đây, đổi chỗ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-446-gap-lai.html.]
Cao Sĩ Tự và Cao Thạch , đó đầu cô: “Vậy ?”
Hạ Ngôn thản nhiên : “Trường học xây xong , đến trường học.”
Ai ngờ bác sĩ đang lén bên cạnh còn kích động hơn họ, lập tức đập bàn dậy:
“Thật giả? Trường học xây xong ? Vậy chẳng sắp thể khai giảng ?”
Vẻ mặt bác sĩ treo đầy sự khó tin, như thể : Xây bệnh viện trong một đêm thì còn , xây trường học trong một đêm nữa? Rốt cuộc là đội xây dựng nào , ơn giới thiệu cho Trử tư lệnh chúng .
Đồng nghiệp của ông và những đồng nghiệp tương lai hoặc hoặc , đều ngơ ngẩn trong gió.
Đây tuyệt đối là điều con thể . Có lẽ dị năng của cô là gọi binh khiển tướng?
Rắc một nắm đậu vàng xuống, mọc lên một đám đàn ông cường tráng, thần kinh, mệt mỏi, xong việc trong chớp mắt. Nếu thì giải thích chuyện xây xong trong một đêm?
Hạ Ngôn mỉm với ông , cố ý tỏ cao siêu bí ẩn.
Cứ đoán , đoán đúng thì tính là cô thua.
Cô với những đang xếp hàng ứng tuyển giáo viên:
“Mọi vất vả , cùng di chuyển địa điểm , tiện thể để tham quan môi trường việc tương lai.”
Hạ Ngôn vẫy tay gọi Cổng Nghỉ Dưỡng. Giữa bệnh viện và trường học vẫn còn một quãng đường dài, bộ lãng phí thời gian, bằng bằng Cổng Nghỉ Dưỡng nhanh chóng đến đích.
Hai chú cháu Cao Sĩ Tự hiểu tại rời khỏi Đảo Lydai, chẳng lẽ trường học xây lầu khách sạn nghỉ dưỡng?
Hai mang theo thắc mắc, theo .
Bên ngoài cổng là đại sảnh khách sạn nghỉ dưỡng. Hạ Ngôn chờ bên cạnh, đợi tất cả những đến phỏng vấn đều ngoài, nhập địa điểm giao diện quản trị: Trường học.
“Đi thôi, đến trường học.”
Thế là cả nhóm theo nữa.
Như thể đang chơi đùa, họ thầm nghĩ trong lòng.
Ngay khi họ nghĩ sẽ gì đổi, cảnh tượng mắt khiến tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Thật. Sự. Là. Trường học.
Cổng trường mở rộng, đường chạy nhựa màu nâu đỏ, hai bên đường là hàng dương thẳng tắp.
Sân tennis, sân bóng đá bọc lưới xanh.
Ở cuối đường, đập mắt tiên là lá cờ đỏ đang tung bay phấp phới. Trong lúc lay động, ba chữ “Tòa nhà dạy học” hiện rõ ràng.
Đây là khuôn viên mà họ từng trải qua tuổi thanh xuân tươi , cũng là nơi sụp đổ đầu tiên khi tận thế ập đến.
Họ thực sự trở .
Nhanh chóng, cảm xúc kích động bao phủ bởi nỗi chua xót đột ngột.
Nơi từng tiếp nhận sự non nớt của họ, giờ đây cũng chứng kiến thể và tâm hồn họ đầy thương tích.
Như thể xuyên qua thời gian đối diện với chính thuở xưa, trong lòng tràn đầy đắng cay tủi .
Không ai là phát tiếng thút thít đầu tiên.
Giống như một trận dịch bệnh dữ dội, ngay lập tức lan sang tất cả những mặt.
Cao Sĩ Tự lớn tuổi hơn tất cả ở đây, còn dễ dàng rơi lệ nữa. khi thấy lá cờ đang tung bay đó, sự khó chịu trong lòng ông thổi bay.
Ông kìm đỏ hoe mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y đ.ấ.m mạnh ngực, như đang thực hiện một lời thề nào đó.
Trong đám đông giấu cảm xúc, một bước, bước bên trong vạch ngang cổng trường.
Cảnh tượng mắt đổi ngay lập tức.
Bảy cánh cổng dịch chuyển xuất hiện.
Trên mỗi cánh cổng lượt ghi:
Nhà trẻ
Tiểu học
Trung học cơ sở
Trung học phổ thông
Tòa nhà văn phòng tập trung
Tòa nhà đa chức năng
Ký túc xá nhân viên